Tôi rất thích đọc những bài tâm sự của mọi người, tôi cũng muốn đôi lời tâm sự chuyện gia đình mình cùng mọi người.
Chúng tôi lấy nhau đã 24 năm, có một con trai, hiện cháu đã đi làm và còn có một cô con gái, đang học trung học.
Tôi đã trải qua rất nhiều vất vả, khó khăn để lo cho chồng, cho con mà quên đi chính mình, vì luôn nghĩ chỉ cần hết mình với gia đình là được. Nhưng các bạn ạ, đừng dại như tôi và tôi nghĩ sau này không để con dâu, con gái khổ như mình nữa. Cho đến lúc này, tôi rất vui vì mọi vấn đề với cuộc sống đã ổn hơn rất nhiều nhất là với đức ông chồng của tôi. Chồng và tôi, hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau: tôi nhanh nhẹn, hay nói, không nề hà việc gì, nhưng quá thẳng thắn, vì tính này nên đôi lúc làm chồng khó chịu, nhưng biết làm sao. Chồng tôi, lúc yêu và mấy năm đầu mới lấy nhau, hiền lành và chịu khó, ai cũng nói tôi bắt nạt chồng, có lẽ do tôi hay nói to (giống nhà tôi) chứ tôi chưa bao giờ và không bao giờ thô lỗ với chồng dù chồng có thế nào. Lấy nhau khoảng chục năm, khi có hai con, chồng đi học, tôi buôn bán nhỏ tại nhà và chăm hai con. Kinh tế khó khăn mọi mặt, đôi lúc các chị gái tôi đã giúp. Nhưng cái tôi muốn nói chính là từ lúc chồng đi học, tính tình dần thay đổi. Anh hay cáu hơn, hay đi hơn, và đặc biệt luôn làm bài rồi cho các cô mượn chép lại, có lẽ vì vậy có cô rất quý, luôn rủ chồng tôi lên nhà học cùng. Thấy vậy, tôi nhắc khéo chồng và chồng đã lưu ý hơn. Rồi chồng học xong, chuyển công việc loanh quanh vài năm, chồng lại ngày ngày làm việc cùng cô này, và họ rất thân nhau mà tôi không biết đã bao năm nay. Tôi luôn tất bật vì vừa làm kinh tế, vừa việc nhà, cùng quản hai con. Được cái hai cháu cũng được về mọi mặt nói chung nên cũng đỡ. Còn chồng tôi, anh đi làm cả ngày, lương cơ bản không cao vì chồng rất lành lên không có khoản thêm. Như vậy cũng không sao, tôi chỉ mong chồng về giúp tôi và vợ chồng luôn vui vẻ là đủ. Nhưng, từ lúc chồng chuyển công tác là tính ngày một thay đổi, về nhà hay cáu gắt, sinh sự rất vô lý tôi góp ý rất nhiều mà không được. Mọi việc, mọi vấn đề to nhỏ trong nhà chủ yếu là tôi chứ chờ chồng thì… Nhưng, cũng không sao, tôi quen rồi, bực nhất là đã không làm lại hay chê, để cho làm thì không làm được. Chỉ mua quần áo giầy dép cho chồng cũng vất vả, tôi mượn về đổi đi đổi lại mãi mà nói đi cùng không đi, tự đi mà mua không đi. Tôi rất cẩn thận, chăm chồng con trong các bữa ăn, với tôi sức khỏe là nhất, nhưng chồng cứ cau có chê đồ ăn rất nhiều lần làm tôi luôn ấm ức. Trước kia, không thế đâu, có gì cũng ăn, vậy mà giờ đây… Có lúc chê thế này: món thịt kho tàu thiếu chua, tôi tức quá, nửa đêm ngồi đốt hết quyển sách day 500 món ăn (vì sách không dạy tôi là kho tàu cho chua). Còn rất nhiều bữa chê có hai con cùng ngồi biết cả. Cứ mỗi lần vợ chồng bất đồng ý kiến là anh văng ra những lời thô tục, không xấu hổ với hai con đã lớn. Có lần, có cả bạn chồng hay khách hàng nhưng anh cũng văng ra hết. Tôi không bao giờ trả miếng mà hầu như im lặng, sau chồng bình tĩnh tôi mới phân tích phải trái ra sao. Bao năm nay, tôi luôn thế và chồng, sau những lần như vậy, cũng chịu nghe và hiểu ra, có điều được vài bữa là lại thế. Vì cứ thế kéo dài bao năm, tôi thấy mệt mỏi, chán ngán và đúng lúc này tôi được nghe là chồng ở cơ quan rất thân với cô cùng làm (tôi nói lúc đầu). Hai người luôn gần gũi, tâm sự rất vui vẻ. Tôi hỏi chồng với cô ta có vấn đề gì mà luôn tâm sự với nhau, chồng nói không có gì, chỉ là chuyện trên trời dưới biển… Và vẫn luôn như thế, cô kia còn hay nhắn tin cho chồng tôi, tất nhiên là công việc nhưng có lần tôi đọc được là “anh ơi, tí lên em ăn quà nhé!” và tôi trêu chồng là: “em gọi ăn gì mà ngọt thế?”. Chồng cười nói quà đi Móng Cái về, thế đấy. Mọi chuyện tôi không để tâm nếu ở nhà anh không sinh sự vô lý với tôi thường xuyên.
Sau bao năm chịu đựng nhịn chồng mà chồng không thay đổi, tôi quyết định nói cho rõ mọi vấn đề từ trước đến nay mà chồng thiếu sót, nếu chồng không nhận ra mà cứ khăng khăng mình hơn khối người khác thì cứ thế mà sống. Còn với tôi, hai con đã lớn, con trai tự lập được rồi, con gái luôn thấy bố ‘tuyệt vời’ ra sao nên đã nói với mẹ là “chúng con của mẹ lớn cả rồi, bố có thế nào mẹ chỉ cần lo cho mẹ thôi, không phải lo cho chúng con”. Có câu này của con gái, cộng với sự trưởng thành của con trai, tôi bắt đầu sống cho mình.
Cũng từ lúc nói rõ với chồng và tỏ thái độ kiên quyết nếu chồng không khác thì tôi không cần chồng nữa, tôi thấy chồng đã thay đổi rất nhiều, đỡ cau có, biết quan tâm đến vợ hơn. Vợ ốm là anh làm hết mọi việc, dù chậm và vụng. Như trước kia thì anh mặc kệ, vợ nấu gì thì ăn đó, bây giờ, nếu có chê thì nhẹ nhàng hơn.
Với 24 năm, tôi không thể nói ra hết được các bạn ạ. Điều tôi muốn nói là sau bao bực bội và ấm ức, có lần tôi nói với chồng chia tay, chồng không chịu vậy là giờ đây gia đình tôi đã ổn rất nhiều. Tôi luôn vui vẻ, chồng cũng vậy, tuy đôi lúc chồng vẫn cáu nhưng đấy là bình thường mà. Những bạn gặp phải người chồng (hay vợ) ngang một chút như chồng tôi thì hãy kiên trì tâm sự, nếu còn có khả năng thì hãy giữ tổ ấm của mình nhé! Đừng vì chuyện say nắng mà hỏng cả đời sau các bạn ạ!
Khi Báo Hạnh phúc gia đình online đăng bài này, tôi sẽ cho chồng tôi đọc, vì tôi nói với chồng em viết chuyện nhà mình để mọi người đọc nhé. Chồng cười nói “vớ vẩn!”. Con gái nói mẹ viết đi. Chồng tôi đang ngáy khò khò, tôi toàn mất ngủ vì chồng ngáy thôi… Thôi, chào tất các bạn!
Bà nội Vũ Ninh
binh đã bình luận
Cho dù thế nào đi nữa thì chị cảm thấy thoải mái vào lúc này là tốt rồi
mai đã bình luận
Câu chuyên của chi giống của tôi quá ,nhưng tôi hết tin đàn ông rồi chi ah ,chỉ là cảm thấy mình có lỗi với vợ mà sống tốt hơn thôi ,tất cả chỉ là hình thức bên ngoài ,còn bản tính con người khoa thay đổi lắm ,nhưng thôi bằng lòng và chấp nhân
Cao hue đã bình luận
Cau chuyen cua chi rat hay, rat cam dông.