Nghe xong những gì Vân tâm sự, thái độ của mẹ em thay đổi hoàn toàn. Mẹ lạnh nhạt với cô ấy và nói thẳng với em: “Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Gái hư thì mãi là gái hư. Cái nòi nó thế rồi, bỏ đi con”.
Năm nay em đã 27 tuổi, học hành, công việc đều ổn định. Trước đây em từng trải qua 2 mối tình nhưng cũng không đi tới đâu. Sau những chuyện tình đó, cảm xúc trong em như chai sạn và chẳng còn hứng thú với người con gái nào khác. Họ dù xinh đẹp nhưng đều có điều gì đó mờ nhạt, thiếu tế nhị, hời hợt…
Nhưng Cẩm Vân – cô bạn đồng nghiệp của em lại khác. Chúng em cứ như có duyên số sắp đặt trước vậy. Hết lần này đến lần khác, hai đứa hay tình cờ gặp nhau. Lúc thì trong thang máy, lúc ở quán cà phê đối diện công ty, đi làm về chung một đường, rồi tình cờ gặp nhau trong siêu thị…
Điều mà em luôn ám ảnh là lần nào gặp Vân, em cũng bắt gặp ánh mắt chứa đựng nỗi buồn man mác của cô ấy.
Có một lần, công ty yêu cầu phải làm thêm giờ vì dự án đang trong giai đoạn nước rút. Đến 11 giờ đêm, em đang lục đục về, khi ngang qua phòng Tổng hợp thì em nghe thấy có tiếng khóc. Không ai khác đó là tiếng khóc của Vân.
Thấy em xuất hiện, Vân lén lau nhanh dòng nước mắt và quay ra hỏi lấy lệ: “Sao anh về muộn thế?”. Sau đó em rủ Vân đi ăn khuya rồi đưa cô ấy về nhà.
Hôm ấy, em mới biết Vân sinh ra trong một gia đình khá phức tạp. Bố Vân bỏ đi vì mẹ cô ấy ngoại tình. Đó là một người đàn ông già nua và nghiện rượu, tối ngày đánh đập chửi mắng hai mẹ con cô ấy. Cô ấy lớn lên trong sự đàm tiếu của hàng xóm, láng giềng. Nhưng rồi nhờ nghị lực Vân vẫn vươn lên sống tốt.
Vấn đề là hiện tại mẹ Vân ngày nào cũng gọi điện xin tiền con để chơi bài bạc. Nghe cô ấy tâm sự, em chỉ biết động viên “Hãy cố lên, rồi mọi chuyện sẽ qua” mà chẳng biết làm gì hơn.
Từ hôm đó, em quan tâm tới Vân nhiều hơn. Chúng em thường đi chơi, đi xem phim, đi ăn trưa như những đôi tình nhân khác. Em nhận ra con người Vân thật đáng yêu và hấp dẫn. Sau một thời gian, em chính thức ngỏ lời yêu Vân. Nhìn ánh mắt e ấp của cô ấy, em hạnh phúc vô cùng.
Em đưa Vân về ra mắt gia đình. Thấy cô ấy xinh xắn, ngoan ngoãn, bố mẹ em mừng và rất quý. Sau vài lần đi lại, cô ấy tâm sự với mẹ em toàn bộ hoàn cảnh gia đình mình.
Nhà em thực tế không giàu có nhưng rất gia giáo. Nghe xong những gì Vân tâm sự, thái độ của mẹ em thay đổi hoàn toàn. Mẹ lạnh nhạt với cô ấy và nói thẳng với em: “Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Gái hư thì mãi là gái hư. Cái nòi nó thế rồi, bỏ đi con”.
Em tỏ thái độ khó chịu và không chấp nhận được lời nói cay nghiệt như thế của mẹ em. Nhưng trước sự phẫn nộ của cả nhà, em đã trách Vâm tại sao “chưa đánh đã khai” ra những điều này. Vân chỉ chậm rãi nói rằng: “Sớm muộn gì bố mẹ anh cũng biết, sự thật đâu thể giấu được”.
Em rất yêu và thương Vân. Em muốn cùng cô ấy nên duyên chồng vợ. Nhưng giờ mọi chuyện thế này, chắc sẽ rất khó. Em nên làm gì vào lúc này để cha mẹ có thể chấp nhận Vân.
Xau Xi đã bình luận
co ay tot that day. anh dung bo lo ng tot the. roi bo me anh se tu tu chap nhan co ay thoi.