Giờ đây em vẫn chờ và cho anh cơ hội, nhưng em không biết anh có thể lấp đầy khoảng trống giữa chúng mình nữa không.
Anh! Suốt bao năm qua em luôn tự hỏi, em đã làm gì sai? Anh có nhớ đã bao nhiêu lần em hỏi anh, chỉ cần anh cho em biết, anh không hài lòng ở em điều gì, em sẽ sửa vì anh. Vậy mà anh không thể nói được vì anh không thể tìm ra được điều gì đúng không? Em đã đau lòng thế nào khi anh trả lời em rằng: Con người anh chỉ có vậy thôi, nếu em không sống được thì giải phóng. Anh có biết anh đã làm tổn thương em thế nào không? Hôn nhân đâu phải mớ rau mớ cỏ hả anh? Đâu có phải không thích thì bỏ đi, mua cái khác?
Em biết, em và anh xuất thân từ hai hoàn cảnh khác nhau. Chúng ta cơ bản khác nhau về phong tục, tập quán, lối sống, cách nghĩ. Nhưng em đã không ngại điều đó vì em tin là có thể dung hòa được, và trong suốt những năm qua em đã cố gắng dung hòa điều đó. Nhưng dường như mọi cố gắng của em đều trở lên vô nghĩa bởi nếu chỉ một mình em thôi thì không đủ, mọi thứ đều phải từ hai phía anh à.
Anh! Anh chính là tình yêu đầu tiên của em. Bao tình cảm em đã dành trọn cho anh. Vậy mà tại sao cho tới giờ, anh vẫn không hiểu điều đó. Mang tiếng là vợ chồng nhưng đối với em hai từ “hạnh phúc” thật là xa sỉ. Ngay chỉ một niềm vui nho nhỏ vào những ngày ý nghĩa cũng không bao giờ có mà thay vào đó là nước mắt từ những cơn bực bội vô lý của anh.
Những lúc ốm đau mệt mỏi em rất cần sự quan tâm của anh, vậy mà anh thờ ơ không một lời hỏi thăm để rồi dù có đau em cũng phải cố mà đi mua thuốc uống. Em không biết với anh điều gì là quan trọng hơn em và các con đây?
Anh có biết, trong cuộc sống, sự chia sẻ và tình yêu thương là điều quý giá nhất trên đời không? Vậy mà ở anh đã thiếu đi điều đó. Anh lạnh lùng thờ ơ trước mọi chuyện, em thật đau lòng khi phải tự gán cho anh biệt danh 3 không: Không quan tâm; Không cười đùa; Không chia sẻ.
Với công việc của em, em luôn phải chịu áp lực rất lớn, thế nhưng em chưa bao giờ bỏ bê gia đình con cái. Em luôn đúng giờ và lo lắng mọi việc trong gia đình, chưa bao giờ em để anh phải bận tâm về chuyện chăm sóc và nuôi dạy con. Có những ngày mưa tầm mưa tã, một mình em chạy đôn chạy đáo, đưa đón con rồi vội vàng tới trường, dù có ở nhà thì anh vẫn bỏ mặc em như vậy, vừa đi mà nước mắt em hòa lẫn nước mưa. Rồi những ngày con ốm, không có anh, em vẫn cố chịu đựng thu xếp mọi việc mà không dám nói với anh vì không muốn anh phải lo lắng. Vậy mà anh vẫn không gọi lấy một cuộc điện thoại hỏi thăm xem mẹ con em sống ra sao, con thế nào. Sao anh có thể vô cảm như vậy? Anh có thể không gọi cho em, nhưng còn con, con rất cần sự quan tâm động viên của bố, anh hiểu không?
Giờ đây, mỗi người một nơi cũng đã hơn bốn năm rồi anh nhỉ? Em cứ nghĩ xa nhau như vậy anh sẽ hiểu tình cảm em dành cho anh, sự hi sinh chịu đựng của em lớn như thế nào. Và em luôn hi vọng một ngày nào đó anh sẽ thấy không thể sống thiếu mẹ con em. Nhưng hình như không phải thế, có lẽ em đã nhầm rồi, em đã hi vọng vào một điều không có thật. Giờ đây chúng ta khác gì những người đang sống ly thân đâu anh. Từ lâu lắm rồi anh đã không quan tâm em ở đâu, làm gì, con anh thế nào….Thỉnh thoảng anh mới về vài ba ngày rồi lại đi. Vài ngày về đó thì sao hả anh? Anh rượu chè rồi gây sự với em và con, không khí gia đình thật ngột ngạt. Anh là như vậy sao? Đó là câu trả lời của anh dành cho em sao?
Bạn bè thân thiết của em nói rằng: Nếu không thể sống chung thì nên chia tay cho đỡ khổ. Nhưng em vẫn nuôi hi vọng một ngày nào đó anh sẽ thay đổi. Em không muốn vì mình mà sau này con phải khổ. Anh có bao giờ nghĩ như vậy không? Có nhiều lúc con hỏi em rằng: Mẹ ơi, mỗi khi bố nặng lời với mẹ như vậy , mẹ có ghét bố không? Em đã phải mất rất nhiều thời gian để giải thích cho con hiểu rằng, mọi chuyện không phải thế, rằng mẹ vẫn rất thương bố. Nhưng em có thể làm như vậy mãi được không khi con ngày một lớn? Rồi khi anh bắt các con phải thức dậy để chứng kiến cơn thịnh nộ của anh trút lên em, em đau lòng như thế nào khi thấy con sợ ôm lấy em mà khóc, mọi thứ như sụp đổ dưới chân em. Anh là bố mà lại làm như vậy, em không biết phải hiểu anh thế nào đây? Vậy mà em vẫn phải nói với con rằng “Bố rất thương các con, hôm nay bố mệt nên cáu bẳn thế thôi, con đừng sợ và không được giận bố”.
Anh à! Giờ đây em thực sự mệt mỏi lắm rồi. Bao nhiêu năm qua em đã luôn cố gắng để mình không gục ngã, em đã làm tất cả những gì có thể để có được anh với đúng nghĩa là người chồng, người sẽ cho mẹ con em chỗ dựa về tinh thần, em không cần vật chất. Nhưng đến giờ phút này em đã hoàn toàn thất vọng.
Những ngày tháng vất vả cực nhọc, những lúc em cần anh nhất thì đã không có anh, nên bây giờ có anh hay không cũng vậy thôi. Em sẽ vì con mà sống và làm việc, em sẽ nuôi dạy con trưởng thành mà không có anh. Giờ đây mọi thứ đối với em thật trống rỗng, khoảng trống đó ngày càng rộng lớn hơn và sâu hơn do chính anh tạo nên. Em vẫn chờ anh và cho anh cơ hội, nhưng em không biết anh có thể lấp đầy khoảng trống đó trong em được nữa không anh.
phuchien đã bình luận
thật đau lòng phải không bạn, là phụ nữ, bao hy sinh vất vả đều nhận hết. Vậy mà không nhận được bất cứ một thứ gì? Đọc câu chuyện của bạn, tôi có linh cảm người chồng của bạn không còn yêu bạn, mặc dù bạn không biết nhưng có thể anh ta đã có người khác rồi bạn à. Nếu bạn đã giữ cái vỏ gia đình đó được bao năm nay, để các con mình không bị mang tiếng…, thì bạn hãy tiếp tục cuộc sống đó và chấp nhận nó, bạn hãy coi như mình có chồng mà như không. Dù sao bạn cũng hạnh phúc hơn tôi, chồng tôi còn nghiện cờ bạc, mang hết của cải nhà cửa để đánh đổi với cái trò đỏ đen, lừa dối vợ con. Bao năm nay tôi vẫn vừa phải làm việc trả nợ cho chồng và nuôi con. Hiện nay, tôi cũng phải một mình nuôi con, mà vẫn mang tiếng là bỏ chồng. Vậy nếu bạn tìm được ai đó thật sự yêu thương mình thì hãy ly dị, hoặc không hãy chấp nhận cuộc sống có chồng mà cũng như không. Chúc bạn sớm có quyết định đúng đắn.