Và nếu sự lạnh lùng ấy đúng là xuất phát tự như bản thân của nó vốn vậy thì càng tốt chứ sao vì có như thế thì em mới mong tìm lại được cái sự đơn giản thủa nào mà em đã từng có. Đúng không anh?
Dẫu biết em chính là người chủ động đề nghị coi cái đã qua chỉ là kỷ niệm, mà sao khi giáp mặt anh, nhìn khuân mặt lạnh lùng của anh em vẫn không khỏi nuối tiếc hụt hẫng vì một cái gì đó…
Dẫu biết rằng “mưa không rơi, nắng chẳng tắt” mà sao lúc này đây em vẫn thấy lòng mình trống trải. Em biết lỗi không phải tại ai cả: không bởi tại em cũng chẳng phải tại anh… Kỷ niệm là gì nhỉ, là quá khứ đúng không anh? Mà quá khứ là cái đã qua rồi, nuối tiếc mà làm gì! Người khôn ngoan là người luôn biết nhìn về phía trước để đi đến đích (chính em đã hơn một lần nói như thế). Mà sao em vẫn muốn ngoái nhìn những thứ đã qua. Ôi con người và cuộc sống, lý trí và tình yêu, hạnh phúc và nhu cầu… cái gì là tất cả đây? Chẳng có gì là tất cả đúng không anh? Lý trí thì cứng nhắc, hạnh phúc thì mong manh, nhu cầu thì thay đổi… nhưng sao cảm giác của em mãi như vẫn còn đây, vẫn thầm mong cho một thứ thật viển vông, thật điên loạn!
Sao xưa kia tạo hoá không tách thiên thần và quỷ dữ hoàn toàn riêng rẽ nhỉ. Nếu vậy thì bây giờ em không phải hụt hẫng và tủi buồn vì những điều không cần thiết như thế. Anh lạnh lùng là đúng mà! Lý trí em bảo vậy song ở đâu đó từ trong tiềm thức của lòng mình em lại nghe văng vẳng một cầu hỏi: là thế thật ư? Hình như có một ánh mắt nào đó cứ ngoái nhìn về phía sau. Dù cho lý trí vẫn luôn song hành giúp em tỉnh táo để tiến đến cái đích mà mình đã định trước, nhưng hình như thì lý trí của em vì thế cũng đã bị mài mòn đi ít nhiều.
Em rất nhiều lần muốn và đã từng cảm ơn anh, vì anh đã mang đến cho em thật nhiều cảm giác mới lạ, đã đánh thức được những góc khuất của con người em. Nhưng cũng có nhiều lúc em lại cứ muốn hét lên rằng tại anh: đã làm em mệt mỏi, đã làm em đánh mất đi sự đơn giản trong suy nghĩ, đã biến em thành một người đầy những mâu thuẫn, đã làm em gai góc với cảm giác của chính mình (Xin lỗi anh!). Anh có thể bình thản hơn được không? Anh có thể nhìn em bằng một ánh mắt thân thiện hơn được không? Anh có thể đừng làm em cảm thấy anh đã chán ngấy cái sự quan tâm của em không? Em chỉ cần thế thôi! Đôi khi em lại hy vọng rằng cái sự lạnh lùng kia chỉ là cái bình phong để anh lảng tránh một điều gì đó trái ngược với nó. Song dù gì thì vẫn còn đây cái cảm giác trống trải và hẫng hụt trong lòng em. Nhưng rồi chắc em vẫn chẳng sao cả đâu. Anh hãy cứ hành động theo cách mà anh cho là đúng. Còn em, em sẽ lại tìm thấy một lý do cân bằng chính đáng được thôi. Cuộc sống là thế mà. Em sẽ làm được.
Và anh biết không khi em viết được những dòng này thì sự trống trải hụt hẫng ở trong em cũng vơi bớt đi ít nhiều đấy. Có lẽ đó mới chính là con người em-cách hành động mà em vẫn từng làm. Đấy có lẽ là một dấu hiệu tốt nói rằng em sắp trở lại là mình như lúc nào? Khi nghĩ được điều này thì em lại thầm mong anh hãy cứ lạnh lùng thế đi vì như thế sẽ tốt cho cả em và anh. Và nếu sự lạnh lùng ấy đúng là xuất phát tự như bản thân của nó vốn vậy thì càng tốt chứ sao vì có như thế thì em mới mong tìm lại được cái sự đơn giản thủa nào mà em đã từng có. Đúng không anh?
Và vì thế em cảm ơn sự lạnh lùng của anh!
Cũng Hay! đã bình luận
Mình thấy thế cũng hay đấy! Mình có người bạn cũng tương tự như bạn nói_mặt lạnh như tiền!^^