Thế rồi trong một lần mâu thuẫn, bị bạn bè khích đểu, Thiện nổi máu sĩ đòi bỏ Oanh bằng được. Oanh biết bạn trai đang làm chuyện nông nổi nên cố gắng thuyết phục, nhưng sau mấy lần không được cũng mệt mỏi và tự ái, ngừng níu kéo.
Nỗi khổ trai đẹp yêu gái xấu
Bao nhiêu ngày yêu Hương là bấy nhiêu ngày Thạch điếc tai vì những câu chê bai nhan sắc bạn gái, cùng lời thắc mắc là đẹp trai lồng lộng như anh sao lại đi yêu Hương, con gái ở đất Hà Nội này chết hết rồi hay sao? Anh cũng lại phải mỏi mồm để lý giải rằng tuy không đẹp nhưng Hương rất đáng yêu, đẹp trong tâm hồn này nọ…
Không chỉ gia đình, mà tất cả các đối tượng Thạch gặp đều tự cho mình cái quyền đánh giá về “lựa chọn dở hơi” của anh: các bà già hàng xóm, những cô nàng nhan sắc hơn Hương nhưng lại không lọt được vào mắt Thạch, và đặc biệt là đám bạn bè. Cánh đàn ông ngồi với nhau có nhiều cái để khoe khoang, tự hào, ganh đua, anh nào yêu được cô gái đẹp là dễ lên mặt với bạn bè nhất. Trước, các chiến hữu vẫn kính nể và ghen tỵ với Thạch vì vây quanh anh chàng đẹp trai này toàn là hotgirl. Giờ khi thấy anh yêu Hương, họ vừa cười phớ lớ vừa ra sức trêu chọc anh.
“Này, chúng nó đang đồn ầm lên là nhà cái Hương giàu lắm đấy. Bố nó làm chức gì hả mày?”. “Thằng này điên rồi, trai xấu như bọn tao còn cố yêu cô nào xinh xinh để nếu không vì thú vui của bản thân thì cũng phải nghĩ đến chuyện cải thiện nòi giống. Mày đẹp trai thế đi yêu gái xấu, sau này đẻ con trai còn đỡ, đẻ con gái như Thị Nở thì có phải oan cho cái gene nhà mày lắm không”. “Chắc thằng Thạch nó yêu gái xấu để thử cảm giác chút. Đời người trải nghiệm nhiều thứ cảm giác cũng hay, giống như bọn mình tuy xấu nhưng cũng muốn biết cảm giác yêu gái đẹp là thế nào ý”…
Lúc đầu, Thạch nghĩ mình cứ trơ ra là xong, mặc kệ mọi người nói gì thì nói. Thế nhưng thực tế, những lời dèm pha, trêu chọc không phải không ảnh hưởng đến sĩ diện của anh. Anh đâm ngại đem Hương đi theo những khi gặp mặt bạn bè. Nhưng có Hương còn đỡ, chứ không có cô, mấy ông tướng vô duyên chẳng ngại gì mà không bô bô cái đề tài ưa thích ấy bằng những câu hói hài hước, những từ ngữ chua cay, những tràng cười đắc ý. Thạch vô cùng khó chịu, nhưng càng phản ứng thì càng bị trêu già nên anh tự nhủ chẳng dại gì mà đối lời.
Từ lúc nào chẳng rõ, anh coi Hương là người có lỗi khiến anh phải chịu những phiền toái này. Mỗi lần bực bội vì bị trêu chọc, anh lại cáu gắt vô cớ với cô. Từ chỗ thấy mình may mắn có con mắt xanh nên yêu được Hương, anh dần dần coi cô là người may mắn, và tự cho mình cao thượng nên mới yêu gái xấu.
Vì thế, hễ có lúc nào cãi nhau hay có điều không hài lòng với bạn gái, Thạch lại nghĩ cô đúng là không biết điều, không xứng đáng với sự hy sinh của anh. Những phẩm chất tốt đẹp của cô cũng lu mờ dần trong mắt anh. Nhiều khi, anh thấy mệt mỏi vì cái tiếng gái xấu của cô.
Một lần, sau cuộc cãi nhau với bạn gái, Thạch bực bội ngồi uống bia với mấy người bạn. Một anh bảo: “Hóa ra yêu gái xấu vẫn cứ phải bực mình như thường, tưởng được chiều như ông hoàng chứ”. Sẵn tức giận Hương, nay nghe thêm mấy câu khích đểu, anh nghĩ mình yêu Hương chẳng được gì ngoài sự mất mặt với bạn bè. Thế là anh chia tay, mặc cho Hương níu kéo.
“Người yêu tao thế, tao đá đít lâu rồi”
Oanh, người yêu Thiện, không được lòng bạn bè anh. Dù cô vẫn niềm nở, thân thiện khi gặp nhưng họ vẫn cho là cô kiêu kỳ, bởi biết rằng Oanh không thích bạn trai nhậu nhẹt thường xuyên quá, trong khi mấy ông bạn này nếu liên lạc với anh thì chỉ có rủ đi nhậu.
Thiện mới đi làm chưa được một năm, cả thu nhập và vị trí đều rất khiêm tốn. Oanh rất sốt ruột, vì cô biết người yêu mình năng lực cũng khá, nếu không tranh thủ cố gắng để bỏ qua các cơ hội thăng tiến thì rất phí. Mặt khác, vì bố mẹ hai bên đều nghèo nên chừng nào chưa tự lo cho mình ổn định về kinh tế, họ chưa thể cưới nhau. Cô thường xuyên khích lệ người yêu hạn chế việc chơi bời nhậu nhẹt, có thời gian thì nghỉ ngơi và học hỏi thêm, phát triển sự nghiệp. Thiện cũng thấy điều đó rất cần thiết nên hứa sẽ cố gắng kiềm chế thú ăn chơi.
Các bạn của Thiện rất khó chịu khi cuộc vui đang sôi nổi thì Thiện đứng dậy, bào chữa cho sự “không hết mình” bằng cái cớ “đã hứa với Oanh rồi”.
“Nó chưa là vợ mày mà đã trói mày chặt cứng như thế thì sau này mày đừng hòng mà cựa nổi”, một người bạn nói. “Cái Oanh này ghê gớm lắm đây, sau này mày cứ gọi là khổ nhục với nó”…. Đám bạn đua nhau khích đểu.
Nhiều khi Thiện đang ‘dô dô” thì Oanh gọi điện hoặc nhắn tin. Chẳng cần biết nội dung là gì, các bạn anh lại nhao nhao: “Có cái thói đâu đàn bà cứ đòi quản lý người yêu thế nhỉ. Đi một bước cũng không yên, uống chén rượu cũng mất sướng. Nói thật với thằng Thiện nhé, người yêu tao mà thế, tao đá đít lâu rồi”. “Ối giời, thằng Thiện nó sợ cái Oanh một phép, có mà dám”…
Thiện thường thanh minh cho người yêu, nhưng cái tiếng đàn ông con trai bị người yêu “quản lý” cũng làm anh nóng mặt. Vì thế những khi đang có chuyện bực mình, nhận điện thoại nhắc nhở của Oanh, anh cáu gắt rồi cố tình chơi muộn hơn. Việc chơi bời nhiều khiến chất lượng công việc của anh càng kém, Oanh càng lo lắng và khuyên bảo nhiều thì Thiện càng stress và gây căng thẳng.
Thế rồi trong một lần mâu thuẫn, bị bạn bè khích đểu, Thiện nổi máu sĩ đòi bỏ Oanh bằng được. Oanh biết bạn trai đang làm chuyện nông nổi nên cố gắng thuyết phục, nhưng sau mấy lần không được cũng mệt mỏi và tự ái, ngừng níu kéo.
“Ngu mới ăn của thừa thằng khác”
So với Thiện và Thạch, sức ép của chữ sĩ mà bạn bè áp lên Hưng còn nặng nề hơn hiều, vì nó liên quan đến cái điểm yếu cốt tử của nhiều đàn ông Việt: yêu phải cô gái không còn trinh là một nỗi nhục.
Thực ra, nói thì nói vậy, Hưng cũng như bạn bè anh thừa biết, chuyện quan hệ tình dục trước hôn nhân bây giờ quá phổ biến nên khả năng yêu phải một cô “không còn” là quá cao. Thế nhưng “mất” hay chưa thì thường chỉ người trong cuộc biết và “tự giải quyết” với nhau, còn bị tất cả bạn bè biết tỏng tòng tong như Dương, người yêu Hưng, lại là chuyện khác.
Khi đã yêu nhau rồi, Hưng mới biết, Dương là người yêu cũ của một người bạn cũ anh đã lâu không gặp. Chuyện tình của họ, vài người trong đám bạn của anh rất tỏ tường và nhanh chóng thông tin cho cả đám.
Trong đó, có vài anh lấy tư cách bạn bè lo cho bạn bè, bảo Hưng: “Ai cũng biết hồi đó chúng nó sống với nhau như vợ chồng, hình như cái Dương còn có bầu nữa, sau bố mẹ thằng kia phản đối nên đành phải chia tay. Chuyện thà không biết, khuất mắt trông coi thì thôi, chứ đã biết rồi thì tội quái gì mà đâm đầu vào hả mày?”.
“Ừ, con thầy vợ bạn là nên tránh xa. Cái Dương cũng chả khác gì vợ bạn, mà lại là vợ thừa, bị nó bỏ rồi”, một người khác phụ họa.
Bản thân Hưng không coi chuyện vợ mình từng yêu người khác là có lỗi với mình, nhưng lại cũng cảm thấy danh dự bị sứt mẻ khi chuyện đó bị bạn bè biết hết và bình phẩm. Anh đã dằn vặt, khổ sở bao nhiêu ngày. Những câu như “ngu với ăn của thừa thằng khác”… ám ảnh anh. Thế rồi nghĩ mình không vượt qua nổi thành kiến, Hưng viện một cớ khác để chia tay người yêu.
Bỏ được Dương rồi, anh không thấy nhẹ cả người mà còn khổ sở hơn trước. Chẳng mất mấy thời gian để Hưng nhận ra rằng, nỗi khổ thiếu Dương còn khó chịu đựng hơn việc bị mỉa mai về “ăn ốc, đổ vỏ”. Thế là anh lại phải dùng “khổ nhục kế” mới được Dương tha thứ mà quay lại với mình. Dĩ nhiên điều này càng khiến mấy người bạn lắm điều kia chê cười anh dữ dội. Nhưng giờ Hưng nhận ra để thoát khỏi cảnh bị xúc phạm danh dự đó, có một cách dễ dàng và hợp lý hơn bỏ người yêu.
“Tôi bỏ đám bạn đó, không chơi nữa”, Hưng nói. “Tôi đã nghĩ ra, bạn mà không thật bụng với nhau, phá hỏng hạnh phúc của nhau thì chẳng phải là bạn, chẳng nên tiếc làm gì”.
meocon đã bình luận
Được mấy người như anh Hưng này, Đàn ông ngồi lại là khích bác không biết để làm gì dìm người khác xuống cũng không làm mình tốt hơn. Có thể cô gái đó không phù hợp với đám bạn đo nhưng phù hợp với bạn trai họ. Và mong rằng anh nào có suy nghĩ như vậy thì hãy coi lại nhé, Người phụ nữ họ có nói thì cũng chỉ lo cho người yêu và chồng con họ. Mong rằng một số anh chàng như vậy sẽ đọc được bài này nhé