Và có lẽ, sau này, mỗi khi nhìn thấy người đó, ai nhắc tên người đó hoặc có lúc nào đó nghĩ về kỉ niệm, tim tôi vẫn còn đau. Anh là mối tình đầu, và sau này, khi có yêu ai, thích ai tôi cũng nghĩ tới anh. Chưa giây phút nào tôi quên anh cả. Đau đớn nhất là tôi không thể hận anh. Có lẽ, nên trách số phận, trách bản thân mình quá yêu mà thôi.
Khi để người yêu lọt vào tay người con gái khác, chính là bạn thân của tôi, và khi người yêu lựa chọn cô gái đó, tôi đã nghiệm ra thế nào là tình yêu, hạnh phúc, niềm tin và tình bạn. Những thứ quý giá nhất đối với tôi mà nói, lúc ấy, như không còn gì nữa. Tôi hoàn toàn suy sụp, tuyệt vọng, chán nản và không thiết tha gì mọi thứ.
Tôi luôn miệng câu hỏi, tại sao, tại sao. Tại sao anh lại phản bội tôi, tại sao người con gái đó lại lừa dối tôi? Và tại sao, tôi sai ở đâu vì tôi đã yêu anh chân thành, cuồng nhiệt. Anh cũng nói yêu tôi tha thiết, thậm chí còn có ý muốn lấy tôi trước khi anh đi du học. Chuyện không ngờ xảy đến khiến tôi nghĩ mình như sống trong ảo mộng, tưởng chừng những thứ chỉ có trong phim mới có, ngoài đời làm sao có được.
Ngày trước, khi xem bộ phim dạng như thế, tôi đã khóc rất nhiều vì thương cho người con gái cay đắng kia. Nhưng cuối cùng, ông trời cũng mở rộng lòng với cô ấy, cho cô ấy lấy được một người chồng tốt bụng và yêu thương cô ấy hết lòng. Liệu tôi cũng thế chăng? Hay chỉ là hư ảo.
Nếu người đó là người bạn bình thường thì chuyện lại không đau đớn như vậy. Nhưng đó là người bạn gái tôi trân trọng, coi như chị em ruột thịt. Người đó cũng từng nói với tôi rằng, tôi là người bạn chân thành và tri kỉ nhất từ trước tới giờ với cô ấy. Phải chăng tất cả chỉ là lời giả dối mà thôi? Còn anh, anh đã nói sẽ lấy tôi, chúng tôi sẽ làm đám cưới trước khi anh đi ra nước ngoài học. Vậy mà thời gian ngắn ngủi quá, anh quay mặt bước đi. Cái thứ tình cảm thiêng liêng, tình yêu, tình bạn ấy thật sự chỉ đáng giá như vậy thôi sao? Tôi trách mình đã tin nhầm người, đã coi nhẹ mọi chuyện.
Tôi ôm nỗi đau này sau bao nhiêu năm. Và có lẽ, sau này, mỗi khi nhìn thấy người đó, ai nhắc tên người đó hoặc có lúc nào đó nghĩ về kỉ niệm, tim tôi vẫn còn đau. Anh là mối tình đầu, và sau này, khi có yêu ai, thích ai tôi cũng nghĩ tới anh. Chưa giây phút nào tôi quên anh cả. Đau đớn nhất là tôi không thể hận anh. Có lẽ, nên trách số phận, trách bản thân mình quá yêu mà thôi.
Duyên trời đã định, tôi coi đó là vận mệnh của chúng tôi. Anh và người ấy đã là một gia đình hạnh phúc, như thế đã là quá đủ. Tôi không còn gì để băn khoăn và bước tiếp con đường phía trước. Tôi cũng không còn hận nữa, cũng đã bớt đớn đau hơn nhiều. Có chăng đó cũng chỉ là những cái nhói tim khi vô tình nhớ về kỉ niệm. Anh hạnh phúc, thế là quá đủ rồi.
Dù biết, trong lòng còn yêu thương, còn nhớ anh, nhưng tôi sẽ cố quên, như quên mối hận ngày nào.
Tôi tin rằng, hạnh phúc lại sẽ mỉm cười. Rồi tôi sẽ tìm được một người chồng tốt, giống như trong bộ phim mà tôi từng xem, để không phải khóc, không phải thương cho số phận của chính mình.