Tôi không muốn các cháu khổ nên mạnh dạn nói với con trai và dâu từ nay tôi để cho gia đình nhỏ tự lo, tự quản, vợ chồng góp lương lại lo cho gia đình nhỏ của mình. Tôi muốn cho con dâu thấy trách nhiệm chính của người phụ nữ trong gia đình.
Tôi góa chồng đã 5 năm, có con trai duy nhất làm công việc tự do. Con trai lập gia đình trễ nên có dâu về tôi coi như con gái, nghĩ sẽ tạo mọi điều kiện tốt nhất để con dâu có cuộc sống an nhàn khi có chồng. Nhà tôi nuôi 2 người giúp việc nên con dâu không phải làm gì cả. Con dâu từng hãnh diện khoe bạn bè rằng cô ấy là người may mắn nhất trong nhóm bạn đã lập gia đình.
Khi cưới, con dâu tôi 31 tuổi, nhan sắc trung bình, gia đình bình thường, là công chức nhà nước. Tôi chuẩn bị nuôi vú em trước khi con dâu sinh em bé 2 tháng, để vú em và sản phụ có thời gian biết tính nhau, việc chăm sóc cho sản phụ và em bé sau đó sẽ dễ dàng hơn, tôi nghĩ vậy.
Con dâu yêu cầu sinh mổ chứ không chịu sinh thường vì sợ đau bụng đẻ, mặc cho tôi giải thích sinh thường sẽ có lợi cho em bé và sản phụ hơn. Khi có con, bắt đầu có những mâu thuẫn nhỏ xảy ra. Nghĩ con dâu mới sinh lần đầu nên chưa có kinh nghiệm nuôi con, đến đêm khi bé khóc, mặc dù có vú em nhưng tôi vẫn dậy để phụ con dâu dỗ cháu, sợ con dâu cử động nhiều sẽ bị đau.
Bé khóc mẹ dỗ hoài không nín nhưng bà nội bế và hát ru thì bé nín, ngủ ngon lành. Con dâu có ý kiến không cho tôi hát ru bé ngủ với lý do mẹ không biết hát như bà nên bà đừng hát, sợ cháu sẽ quen, nếu không hát ru sẽ không ngủ. Tôi thấy cũng có lý dù biết rằng sẽ có lợi cho bé hơn khi được nghe hát ru như thế. Tôi không ru cháu nhưng bế là cháu ngủ say, mẹ cháu lại sợ cháu mến bà hơn mẹ.
Cô vú em vì bất mãn với thái độ của mẹ cháu nên xin nghỉ việc, tôi lại phải khổ công đi tìm vú em khác. Những chuyện linh tinh làm cho không khí trong nhà bắt đầu nặng nề. Tôi hiểu rằng nếu trong nhà có bất hòa, con trai tôi là người khổ tâm nhất nên cho qua mọi chuyện. Vì sinh mổ nên con dâu không có sữa, cháu phải bú sữa ngoài từ khi mới sinh.
3 năm sau, đến lần sinh thứ hai, cháu cũng bú sữa bột như anh nó, vì rút kinh nghiệm của lần trước nên bà để tự mẹ và vú em chăm cháu, cũng vì sức khỏe của tôi kém hơn nhiều. Con dâu lại trách bà thương cháu trước mà không thương cháu sau. Nhiều đêm tôi nằm khóc thầm, buồn một mình vì không muốn cho con trai nặng lòng với chuyện gia đình.
Tôi có ý định ra đi để cho mọi việc yên ổn, không làm phiền gia đình nhỏ của con. Tôi hỏi thăm bạn bè để thuê nhà ra ở riêng một mình, bạn bè biết chuyện khuyên can, tại sao nhà của tôi mà phải ra đi? Tôi nghĩ thương con nên hy sinh một lần nữa, chứ sống trong hoàn cảnh thấy, nghe điều không đúng nhưng không được nói làm cho tôi stress nặng nề. May nhờ tôi còn có công việc làm để khuây khỏa với những chuyến công tác xa.
Kinh tế gia đình từ khi có vợ, con trai đóng góp cho mẹ mỗi tháng 6 triệu, còn lại tôi bao bọc toàn bộ. Con dâu không phải đóng góp gì cho gia đình chung, lương cháu được giữ xài riêng cho bản thân hoặc muốn làm gì tùy thích. Tôi và con trai không hỏi đến thu nhập của con dâu, bây giờ mới nhận ra đây là sai lầm lớn nhất của tôi.
Mọi chuyện trong nhà con dâu không cần biết, coi như đó là bổn phận của tôi phải lo. Thậm chí sữa của cháu sắp hết, con dâu cũng chờ để tôi mua. Vú em hỏi sao mẹ không mua, rồi bà nội về gửi tiền lại cho, con dâu tôi bảo không có sẵn tiền. Một sự ỷ lại hoàn toàn, nhà của bà, con cháu bà thì bà lo. Con dâu không một chút nào có vẻ gắn bó với gia đình nhỏ của mình, cơm nước cho chồng con phó mặc cho người giúp việc. Phải chăng mọi chuyện đến nông nỗi này là lỗi tại tôi? Tôi không tiện kể ra đây những lời hỗn hào của con dâu khi có chuyện gì không vừa ý với mẹ chồng.
Chuyện có vẻ khó tin nhưng lại có thật trong gia đình tôi. Bây giờ tôi ở trong hoàn cảnh đi không được, ở cũng không xong. Chắc mọi người thắc mắc, con trai có thái độ như thế nào? Con trai tôi có vẻ chán nản, có nói chuyện với vợ nhưng mọi chuyện thay đổi được thời gian ngắn rồi đâu lại vào đấy. Đôi khi thấy con trai ngồi suy tư, nhìn hai đứa trẻ thơ, tôi đau lòng lắm vì hiểu được con trai mình đang nghĩ gì.
Tôi không muốn các cháu khổ nên mạnh dạn nói với con trai và dâu từ nay tôi để cho gia đình nhỏ tự lo, tự quản, vợ chồng góp lương lại lo cho gia đình nhỏ của mình. Tôi muốn cho con dâu thấy trách nhiệm chính của người phụ nữ trong gia đình. Tôi buồn lắm, không ngờ tuổi già lại khổ như thế này. Rồi đây con dâu tôi cũng là mẹ chồng, sẽ hiểu vì sao bây giờ tôi phải nín nhịn, chỉ vì thương con thương cháu, nhưng đó cũng là điểm yếu nhất của tôi. Bây giờ tôi phải làm sao đây?
Nhật đã bình luận
Bác !
Bác thật tốt quá. Con chỉ mong đi làm dâu và có được người mẹ chồng bằng một phần của bác tôi ạ.
Nhưng con không may mắn như thế. Một mình con nuôi và chăm 2 đứa con. Chồng và mẹ chồng không một lần giúp con chăm các cháu đâu ạ. Vậy mà cháu vẫn bị mắng là không biết chăm con. Cháu cũng chẳng bao giờ giám phàn nàn không có được swj giúp đỡ của mẹ và chồng bao giờ cả. Chồng thì thỉnh thoảng đưa con được ba đến 5 triệu/một tháng. Mẹ chồng thì chẳng bao giờ cho gì cả. Một mình con tự lo cho các con, lo cho gia đình mà đến bây giờ vẫn bị coi là không biết gì. Con cũng là cán bộ nghiên cứu của một Viện nghiên cứu chính sách,mọi việc trong nhà đều do một tay con làm, chăm sóc.Nhưng đến nay con thật sự thấy nản lắm rồi.Chồng thì bồ bịch, lại còn mắng vợ con không biết gì. Con gái đầu lòng con học rất giỏi, con trai thứ hai học bình thường. nhưng như vậy với con là mãn nguyện rồi. Con chỉ mong có mẹ chồng biết suy nghĩ một chút cho sự vất vả, tần tảo của con dâu thôi, con cũng không mong gì hơn đâu.
Còn Bác.Đúng là bác tốt quá. Bác lo tất cả mọi thứ trong gia đình. Bác đã làm tất cả rồi. Giờ thì suc khỏe cũng có hạn, bác làm vậy là đúng. Bác không phải đi đâu cả, thay vì việc bác đi thuê nhà thì bác hãy thuê nhà cho các con bác ở riêng. Tiền thuê nhà bác lo cho, còn việc chăm sóc nuôi giúp việc, và…để cho các con bác tự lo, tự làm. Bác chỉ cần thỉnh thoảng đến thăm là được rồi. Và Bác có thể nói trước rằng “khi nào các con hiểu việc làm này của mẹ thì hãy quay về ở với mẹ”.
Chúc bác bình an, suc khỏe ạ.