Trong suy nghĩ của chồng: đàn bà chỉ suốt ngày nghĩ đến tiền nên chỉ nghĩ đến việc quản lý ví tiền của chồng. Vì vậy về kinh tế tôi không bao giờ hỏi xem chồng kiếm được nhiều hay ít, tôi để chồng tự giác đưa bao nhiêu thì đưa.
Là vợ chồng nhưng chồng tôi đi đâu, làm gì đến 12h đêm tôi không được biết, không được phép hỏi, khuya quá chưa thấy về tôi có gọi điện thì chồng không nghe máy hoặc tắt đi. Sau vài ba lần như thế bây giờ tôi không bao giờ hỏi nữa. Những ngày lễ như 8/3, 20/10 hay Noel chồng sẵn sàng để vợ con ở nhà còn mình đi ăn uống vui chơi với bạn bè. Nhiều khi tôi có cảm giác chúng tôi không phải là vợ chồng.
Hàng ngày tôi cũng đi làm, mặc dù thu nhập không cao nhưng ít nhất cũng đủ nuôi sống bản thân. Tôi cũng không dùng tiền của chồng để chi tiêu cho riêng mình, thế nhưng dường như chồng nghĩ tôi phải sống nhờ vào anh nên tỏ ý coi thường tôi. Chồng và mẹ chồng thường nghĩ tôi may mắn lắm nên mới lấy được anh vì có nhà cửa đàng hoàng. Anh mặc nhiên coi việc nhà như nấu cơm, rửa bát, lau nhà, giặt, phơi quần áo là bổn phận tôi phải làm. Anh bảo “Tôi thừa sức làm nhưng đó là việc của cô”.
Cũng không phải vì lý do đàn ông nên chỉ lo việc lớn, từ lúc lấy tôi thì cũng chưa có việc gì lớn, còn trước đó chồng tôi cũng chưa lo được việc gì cho gia đình, theo như lời người nhà của anh. Không hôm nào tôi được tắm rửa trước 9h tối, sáng chuẩn bị cháo bột cho con xong là vội vàng đi làm hầu như chẳng hôm nào kịp ăn sáng. Tôi không có thời gian đi cắt tóc hay mua quần áo, giày dép cho mình. Đêm 2-3 lần tôi phải thức dậy để cho con ăn, nhanh thì mất 30 phút, lần nào nó giở chứng khóc lóc nôn oẹ thì phải mất 1 tiếng.
Mặc dù việc nhà cũng không có gì nhiều nhưng đôi khi con quấy khóc tôi phải dỗ, trông con nên không đủ thời gian để làm. Tôi bảo chồn là việc nhà gặp ai thì người ấy làm chứ tôi cũng có chơi đâu. Vậy nhưng chồng bảo tôi lười nó quen thói rồi, tôi thật không ngờ một người đàn ông mà lại có thể thốt ra những lời đàn bà như vậy.
Đã nhiều lần chồng bảo tôi không chịu được thì biến đi. Mấy lần đầu tôi bỏ qua không chấp nhưng những lần sau tôi chỉ nói “anh không phải thách tôi”. Chắc chồng nghĩ vì tôi không có nhà nên phải sống bám vào nhà chồng. Nhưng thà tôi đi thuê nhà ở còn hơn là sống trong nhà chồng mà lúc nào cũng bị coi là sống nhờ sống vả, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đuổi ra khỏi nhà.
Hiện tại tôi cố nín nhịn vì con còn nhỏ quá, cháu chưa được một tuổi, tôi chờ khi nào cháu ngoài một năm cũng sẽ rời đi. Hơn một tháng nay về đến nhà tôi sống lặng lẽ, niềm vui duy nhất của tôi là chơi với con, chăm sóc con. Mong các bạn cho tôi lời khuyên.
truc đã bình luận
Hoan canh cua chi sao giong toi den the. Nhung chi oi neu chi cam thay thu nhap minh du de nuoi song hai me con thi chị hay ra di de tao dung cuoc song cho minh.
Nhí nhố cô nương đã bình luận
ko thể sống dc đâu bạn