Trong một lần, anh đã chiếm đoạt tôi cho dù phải dùng đến vũ lực. Sau hôm đó, tôi đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh cũng chỉ vỗ về, an ủi qua loa rồi lại không hề ngó ngàng quan tâm gì đến tôi.
Tôi sinh ra trong một gia đình gốc Bắc cơ bản, bố mẹ tôi chỉ là những người lao động bình thường tuy nhiên cũng cố gắng lo cho hai chị em học hành tử tế dù cũng còn rất nhiều khó khăn. Hiểu được điều đó, tôi ra sức cố gắng rất nhiều trong học tập để mong sao có thể giúp đỡ gia đình.
Nhờ sự cố gắng đó mà hiện tại tôi 23 tuổi, đã tốt nghiệp đại học, có một công việc với đồng lương đủ sống. Dù chưa có gì thành công, nhưng tôi vẫn luôn tự nhủ với bản thân rằng mình phải luôn cố gắng và nỗ lực hơn nữa. Về ngoại hình tôi được mọi người nhận xét là cao, trắng trẻo, ưa nhìn, và tính cách thì khá hòa đồng, vui vẻ và hài hước.
Do muốn tập trung vào việc học nên suốt thời đại học tôi không yêu ai dù cũng có vài người để ý. Thế nhưng, trong kỳ thực tập cuối khóa, tôi đã gặp một người đàn ông. Anh có sức hút lạ kỳ mà tôi không thể nào cưỡng lại được. Tôi không phủ nhận là rất quý mến anh, dần dần tôi nhận ra mình đã thích anh. Chúng tôi hay chat, nhắn tin nhiều. Bằng sự từng trải trong tình trường, anh dễ dàng nhận ra tình cảm của tôi. Thế rồi sau 2 tháng quen biết, anh bảo tôi hãy là người yêu của anh. Thật sự lúc đó tôi khá bất ngờ vì lời đề nghị này. Tôi không nghĩ mọi chuyện lại xảy ra nhanh như vậy vì đây chỉ mới là tình cảm đơn phương từ phía tôi.
Tôi có nói với anh những suy nghĩ của mình, nhưng anh bảo thời gian sẽ bồi đắp tình cảm của chúng ta, và hiện tại anh cũng rất cần một người để chia sẻ trong cuộc sống này. Sau những lời anh nói, tôi đã suy nghĩ nhiều và quyết định trở thành người yêu của anh. Thế là chúng tôi thành một cặp.
Tôi và anh không có những kỷ niệm ngọt ngào và lãng mạn vì anh thuộc type người khô khan, lạnh lùng. Yêu nhau nhưng anh rất hiếm khi quan tâm, chia sẻ với tôi, thậm chí những ngày như sinh nhật, ngày phụ nữ, anh cũng không buồn gửi cho tôi một lời chúc hay một món quà. Tôi rất buồn, góp ý thì anh chỉ xin lỗi qua loa.
Thời gian đầu yêu anh, tôi cũng cảm thấy buồn và tủi thân vì thái độ anh như vậy, nhưng về sau thì quen dần và cũng không mong anh thay đổi vì đó là con người của anh rồi. Tính tôi xuề xòa nên cũng không để tâm những chuyện nhỏ như vậy. Tôi yêu anh nên lo lắng và quan tâm cho anh nhiều. Nhưng anh thì ngược lại, ban đầu nghĩ do anh là con trai duy nhất được bố mẹ lo, còn tôi thì lại là chị lớn nên việc lo toan cho người khác tôi cũng quen nên không suy nghĩ nhiều, lại còn nghĩ đó là cái luật bù trừ.
Thế nhưng, càng ngày tôi càng cảm thấy anh quá ích kỷ. Từ lúc yêu nhau, tất cả mọi chuyện đều do anh quyết định, từ việc gặp nhau hay không, gặp ở đâu, gặp lúc nào, có được đi với anh gặp gỡ bạn bè hay không. Tôi góp ý nhiều lần, anh sửa chữa được một thời gian rồi đâu lại vào đấy.
Anh biết tôi yêu anh nên rất nhiều lần bảo tôi dâng hiến. Tôi vốn dĩ không tán thành chuyện quan hệ trước hôn nhân, hơn nữa vì hoàn cảnh gia đình, tôi không muốn làm phiền lòng bố mẹ. Tôi đã nói rõ để anh hiểu và thông cảm. Tôi cũng xác định lấy anh vì chúng tôi cũng không còn trẻ con mà yêu đương chơi bời (anh hơn tôi 3 tuổi). Tôi từng chia tay anh một thời gian vì anh nhất định đòi chuyện đó. Sau đó, anh lại liên lạc với tôi, mong tôi quay lại.
Những tưởng anh đã suy nghĩ lại thì anh chỉ xuống nước ngon ngọt với tôi, để tôi mủi lòng mà đồng ý. Anh nói mãi tôi mới suy nghĩ lại và chỉ đồng ý khi hai bên gia đình đã đồng ý. Thế nhưng, tính anh gia trưởng và anh đã không giữ cho tôi đến ngày đó. Trong một lần, anh đã chiếm đoạt tôi cho dù phải dùng đến vũ lực. Sau hôm đó, tôi đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh cũng chỉ vỗ về, an ủi qua loa rồi lại không hề ngó ngàng quan tâm gì đến tôi. Khi nào anh bị chuyện gì lại gọi tôi chăm sóc từ viên thuốc đến bữa ăn. Lúc nào anh cũng luôn muốn tôi quan tâm anh như đứa trẻ.
Anh cứ như vậy khiến tôi cảm thấy tương lai với anh rất mông lung, không biết khi lấy nhau về có thể dung hòa và sống với nhau được hay không? Và điều quan trọng là tôi đã mất đi trinh tiết của mình, vẫn biết là thời đại này xã hội đã không còn quá khắt khe chuyện trinh tiết, dù không đến được với anh tôi vẫn phải sống tốt và phải hoàn thiện bản thân mình hơn nữa, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc tương lai của mình mông lung quá. Tôi rất mong các bạn cho tôi lời khuyên, tôi nên cố gắng cảm hóa anh hay nên buông tay anh. Tôi xin chân thành cám ơn.
phamtrang đã bình luận
BAN THAT NGOC VA MU QUANG TRONG TINH YEU NHUNG NGUOI DAY CHI BIET NGHJ DEN MINH CHU KHONG NGHI CHO NGUOI KHAC LAY VE BAN SE PHAI HOI TIEC VIEC DA QUA HAY CHO QUA CON BAN HGAY SUY NGHI LAI DI NEN LAY NGUOI YEU MINH CHU KHONG NEN LAY NGUOI MINH YEU NHU VAY BAN SE THIET THOI MA THOI
Duy hanh đã bình luận
Day k phaj la tinh yeu ! Neu co chj la o tu phia ban ma thoj , neu a ta co tc that su voi ban nhu vay a ay se biet mjnh phaj lam j thay vj suot ngay doi hoi ban a ay se quan tam ban hon lo lang cho ban nua ! Toi cung la dan ong neu that su co tc voi 1 nguoi con gaj toi se tu biet phaj lam the nao chu k bjo laj “hay lam nguoi yeu anh nhe ” mac ca nhu buon ban vay ! Ban len tinh tao laj dj caj a ay can o ban la the xac chu k phaj la nguoi vo sau nay ban hieu k ? Con xa hoi bjo k nhu phong kien ngay xua dau viec trinh tiet k con dc xem la wua khat khe nua ! Quan trong la khj xac djnh yeu va lay aj do minh phaj song that va het long voi nguoi yeu hay gia djnh sau nay caj do moi quan trong ban ah ! Ban k len mac cam voi mjnh k con la con gaj nua ! Chuc ban som tim dc cach giai quyet tot nhat