An leo lên bàn mổ, chưa kịp cảm nhận thuốc tê ngấm vào tủy thì đã nghe con khóc oe oe. Khi cô cô y tá bế bé cho cô nhìn, nước mắt cô lại chảy ra. Trước mắt An là một Long phiên bản nhỏ.
An và Nam gắn bó với nhau đã bốn năm. Thời gian cũng đủ dài để bào mòn những nhung tuyết của tình yêu. Mẹ An gần xa giục cưới nhiều lần, Nam vẫn ậm ừ cho qua. Đến sinh nhật cô năm ba mươi tuổi, Nam bảo:
– Hay thả đi, có bầu thì cưới!
An như người bơi đuối sức được tiếp thêm dopping, hớn hở rạng ngời hẳn lên. Ít ra thì cũng có cái đích đến để mà phấn đấu. Sâu xa hơn nữa, Nam đã gọi đúng tên nỗi khao khát của cô. Đến tuổi này, thèm trẻ con đến lạ!
Thả một tháng, hai tháng, kỳ kinh vẫn đều đặn. An nghe theo lời khuyên của “bác sĩ google”, đi canh trứng. Mỗi tháng, cô mất hẳn một tuần để ngồi ỳ ra chờ tới lượt siêu âm đầu dò. Lần nào trứng cũng đẹp mà ba bốn năm lần đều vẫn trượt. Bác sĩ bảo, lỗi có thể thuộc về chồng cô, và cho chỉ định đi làm tinh dịch đồ.
Cô nói lại với Nam, hơi khó chịu nhưng vẫn làm theo. Kết quả xét nghiệm của Nam cũng tốt. Kết luận là tại 2 người căng thẳng, nôn nóng quá. Từ phòng khám đi ra, không hiểu sao, nhiệt tình của An xẹp hẳn. Cảm giác rõ có điều gì đó không ổn, nhưng không biết là điều gì.
Bảy tháng nỗ lực không kết quả, cô và Nam đều khó chịu. Thi thoảng có hục hặc. Tình cảm cũng trúc trắc chẳng ra ngô chẳng ra khoai. Thế nhưng không ai nghĩ đến chuyện chia tay. Sự có mặt của người này với người kia như một thói quen. Nếu không quá phiền thì cũng ngại thay đổi.
Để chống nhàm chán, An đăng ký một lớp học guitar vào buổi tối. Gặp Long ở đây, mắt nâu long lanh như cầu thủy tinh, lông mày lưỡi mác. Cô say nắng tức thì. Đi học rất chăm, kể cả ngày mưa bão. Lại thấy run rẩy, thon thót, lâng lâng hệt như lần yêu đầu. Nam không nhận ra sự thay đổi của An. Cũng tốt, vì cô vẫn ý thức say nắng rồi sẽ chóng qua.
Rắc rối ở chỗ Long hình như cũng để ý An. Sau ba ngày biết mặt thì xí ngay chỗ ngồi gần. Sau hai tuần học chung sáu buổi thì nắm tay trong quán cà phê bảo môi An chắc là thơm lắm! An qua đêm ở phòng Long sau đúng một tháng học, tức là mười hai buổi. Lớp tổ chức liên hoan mừng sinh nhật thầy ở một bar của học viên. Tàn cuộc, cô chuếnh choáng ôm eo Long đi vù vù qua đường Thanh Niên rát mặt gió bấc. Sáng hôm sau tỉnh dậy quờ tay sang bên cạnh thì bị Long nắm lấy quàng chặt ra sau lưng.
– An thơm lắm! Mềm nữa!
Hai người lại quấn vào nhau. Không có bất cứ biện pháp phòng vệ nào.
Sau đó, vì công việc cuối năm ùn lại, An đành phải bỏ lớp guitar. Long điện thoại hẹn gặp nhiều lần nhưng đều vào những lúc thiên không thời, địa không lợi, nhân không hòa. Cô mụ mị vì công việc, lại có phần áy náy với Nam nên cũng không tìm cách gặp lại Long.
Sẽ qua thôi, say nắng ấy mà, An hay tự nhủ với mình như vậy!
Đầu tắt mặt tối đến sát ngày ông Công ông Táo mọi việc cũng đâu vào đấy. Từ nay đến Tết chỉ còn loanh quanh chờ tiền thưởng. Phòng An kéo nhau đi ăn tất niên.
Miếng sashimi đầu tiên vừa xộc qua họng An đã vội vàng tìm cách đi ra. Cơn nôn khan quặn thắt ruột gan như tát mạnh vào ý thức của cô. Chu kỳ đã chậm đến gần một tháng. Chín mười phần trăm là điều cô mong đợi đã xuất hiện. Ấy thế mà vào lúc này cô vui không nổi.
Nó là con ai? Nam hay Long?
An cứ dựa tường đứng thần ra, lâu đến mức có người gọi cửa mới sực tỉnh quay vào. Ngồi thêm một lát, lằn nhằn mấy quả đậu tương luộc cô lấy cớ có việc đột xuất rồi về. Cả đêm hôm ấy An không ngủ được. Bàn tay để trên vùng bụng vẫn còn lép kẹp nóng rẫy đến toát mồ hôi. Mãi gần sáng cô mới thiếp đi. Trong giấc ngủ chập chờn thấy có một bàn tay bé xíu giơ ra nắm lấy ngón tay mình. Nước mắt cô chảy ướt gối.
Hai hôm sau, nhận tiền thưởng Tết, không giống mọi năm chia ô cột để tiện phá, An gom cả lại một mớ, còn lấy thêm tiền mặt trong túi bù vào cho chẵn rồi ra ngân hàng lập sổ tiết kiệm. Buổi tối về nhà, cô bảo mẹ có chuyện quan trọng muốn nói.
Khi An vừa trình bày xong ý tưởng sẽ làmsingle-mom thì mẹ hắt nguyên cả cốc nước đang uống dở vào người cô. Rồi mẹ khóc.
Mẹ đã một mình nuôi An khôn lớn, bà quá hiểu thế nào là nỗi tủi cực của việc làm mẹ đơn thân. Chịu trận thêm một lúc nữa, cô lặng lẽ lên phòng thay quần áo. Trời cận Tết rét căm căm. An cuộn mình trong chăn ấm cố gắng tưởng tượng ra đứa bé có đôi mắt như cầu thủy tinh để khỏi khóc. Bằng trực giác, cô biết cái mầm sống trong tử cung cô là của Long.
An nói lời chia tay với Nam, bỏ qua những cơn vật vã khóc lóc của mẹ và bình tĩnh chuẩn bị mọi thứ. Sang tháng thứ tư, bụng cô bắt đầu lùm lùm thì Long tìm đến. Khi thấy bộ dạng của cô, anh hỏi thẳng:
– Là của anh phải không?
An gom hết bình tĩnh, cố nói ra một câu thản nhiên:
– Em không chắc!
Vào giây phút ấy, An cảm nhận rõ từng mảnh thủy tinh vỡ vụn trong mắt anh. Có mảnh bắn xa, cứa cả vào lòng cô buôn buốt.
Trước khi đi, Long nói lại một câu chắc nịch:
– Nếu đúng là con anh thì mình làm đám cưới!
Khi đó An chỉ muốn kéo Long lại mà gào vào mặt anh rằng cô không cần phải lấy nguyên một thằng chồng chỉ để giải quyết cái nghĩa vụ chết tiệt của anh.
Nhưng cô đã không làm gì, chỉ đứng chôn chân trên vỉa hè. Đây cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được cử động của con mình. Một cú quấy nhẹ, lăn tăn như sóng.
An đã làm mọi cách bôi xóa Long để tập trung cho việc sinh nở nhưng không thành. Càng muốn quẳng anh ra khỏi tâm trí thì ánh mắt vỡ như cầu thủy tinh càng ám ảnh cô nhiều hơn. Nhiều đến mức cô tưởng tượng rằng nếu đứa bé là con của Nam thì cũng sẽ mang hình dáng của Long thôi bởi vì cô nghĩ đến anh quá nhiều. Bực dọc không xảy ra được, An tìm một chị bạn để trút. Nghe xong, chị nhìn cô như nhìn quái vật thời tiền sử:
– Tao cũng biết phụ nữ khi mang bầu thường điên hơn bình thường, nhưng đến như mày thì đúng là hết thuốc chữa. Thằng Long có yêu mày mới đi tìm mày, mới tấp tểnh chuẩn bị cầu hôn. Thế mà mày giáng cho nó một đòn chí tử, mày bảo cái thai không chắc là của nó. Nếu là mày trong trường hợp ấy, mày có muốn tạt tai cái con của nợ ấy không?
Lời nói của chị khiến cô ấm lòng. Vào lúc này, khi mà đám hoocmon can thiệp quá sâu vào cảm xúc, cô cảm thấy mình thiếu tự tin hơn bất cứ thời điểm nào. Cô cần một ai đó khẳng định hộ là Long yêu cô.
An quyết định sinh mổ chỉ định. Ngày vào viện, Long đến tận nhà chở cô đi. Không kìm được, cô lại hỏi:
– Nếu em bé không liên quan đến anh thì sao?
Long quay đi, nói với lại:
– Thì coi như cuốc taxi từ thiện!
An leo lên bàn mổ, chưa kịp cảm nhận thuốc tê ngấm vào tủy thì đã nghe con khóc oe oe. Khi cô cô y tá bế bé cho cô nhìn, nước mắt cô lại chảy ra. Trước mắt An là một Long phiên bản nhỏ.
Lời cầu hôn sau đó vẫn được lặp lại. Chính Long không ngờ là cô lại từ chối. Vì cô đã được tập dượt với một lần cầu thủy tinh vỡ nên lần này cô tránh không nhìn vào mắt anh.
– Bởi vì em muốn anh hẹn hò với em đã!
Nếu chị bạn cô nghe thấy điều này, chị thể nào cũng an ủi Long, rằng đừng chấp với máu điên sản phụ!
Nhí nhố cô nương đã bình luận
May cho bạn vì long là mt ng có trách nhiệm và cũng yêu bạn, nếu ko a ta zong lâu rồi chứ ko hơi đâu mà dínhvlieesu, vợ chồng con cái là mt cái duyên bạn ạ. Chúc bạn hp