Ly có giải thích thế nào, Tuấn vẫn không tin, anh nhất nhất cho mình là đúng. Rồi Tuấn hùng hổ: “Em tưởng 3 năm nay anh yêu em hết mình để đổi lại là lời chia tay này sao? Em đừng hòng! Nếu em muốn chia tay, anh sẽ chết cho em xem”.
Ly và Tuấn (Vĩnh Tường, Vĩnh Phúc) yêu nhau đã được 3 năm, nhưng số lần họ giận hờn, cãi vã nhau thì không thể đếm xuể. Đặc biệt là thời gian gần đây, hầu như tuần nào hai người cũng cãi nhau ít nhất một lần.
Yêu Tuấn, Ly phải hi sinh rất nhiều. Anh không thích cô mặc quần áo quá đẹp vì sợ “người khác dòm ngó”, anh cũng cấm cô có mối quan hệ bạn bè với người khác giới, bởi anh sẽ ghen… Mỗi lần mua áo quần mới, Ly phải được Tuấn thông qua, nếu không chỉ cần cô mua chiếc áo hơi mỏng, hoặc cái váy hơi ngắn một chút, cũng trở thành nguyên nhân gây “chiến tranh”. 25 tuổi, nhưng cô không được mặc những bộ đồ trẻ trung mình thích, phong cách thời trang của Ly luôn phải “kín cổng, cao tường”, tối màu như phụ nữ trung niên.
Cũng vì yêu Tuấn mà hầu như Ly không còn người bạn khác giới nào. Nếu như trước đây, cô là người khá cởi mở, quan hệ rộng thì sau khi yêu, vì sợ anh giận, cô hầu như cắt đứt hết tất cả các mối quan hệ. Có lần, một người bạn học đi công tác ra Hà Nội hẹn gặp mặt. Dù đã nói trước với Tuấn, nhưng tối đó, Tuấn vẫn gọi điện ghen bóng, ghen gió: “Anh ta là người thế nào mà vừa ra đến Hà Nội em đã phải đi gặp? Hai người đi những đâu? Nói chuyện gì?…”. Quá bực mình vì Tuấn như hỏi cung, Ly quát lại: “Bạn bè lâu ngày gặp nhau, đi uống nước thôi có gì mà anh lắm chuyện thế?” Vậy là một cuộc “chiến tranh” mới lại bắt đầu.
Sau mỗi lần cãi nhau, Tuấn lại xin lỗi, hứa thay đổi, nhưng sau đó đâu lại vào đấy.
Nhưng điều Ly khó chịu nhất là, Tuấn luôn kiểm soát cô. Anh yêu cầu cô: Trước khi đi làm gọi điện, đến công ty gọi điện, trước khi ăn cơm trưa gọi điện, ngủ trưa dậy gọi điện, trước khi về gọi điện, về đến nhà gọi điện, trước khi ăn cơm tối gọi điện… Ngày nào, Ly cũng như cái máy, phải báo cáo lịch trình cho anh đều đặn. Nếu bận việc gì mà chưa kịp báo cáo, khi Tuấn gọi lại chưa kịp nghe thì kiểu gì anh cũng nổi nóng…
Giận hờn, tha thứ mãi rồi cũng có ngày bùng nổ. Trong một lần Tuấn giận vì Ly chưa kịp gọi điện thoại sau khi đi làm về, dù Ly đã giải thích là điện thoại hết pin chưa kịp sạc, nhưng Tuấn vẫn nổi cáu. Không chịu đựng được nữa, Ly nói: “Em mệt mỏi lắm rồi, ngày nào cũng như một cái máy bị kiểm soát, không còn tự do, không còn là mình nữa”.
Nghe Ly nói vậy, Tuấn hùng hổ: “Ba năm nay vẫn thế có sao đâu, giờ tự nhiên em lại cố tình gây sự”. Rồi Tuấn bắt đầu điệp khúc quen thuộc, anh làm thế là vì yêu em, quan tâm em, em còn muốn gì… Nếu em không chịu được, thì chúng ta chia tay đi.
Nói vậy, nhưng đến khi Ly đồng ý chia tay thì Tuấn lại thay đổi thái độ: “Có phải em có ai khác rồi muốn đá anh không?”.
Ly có giải thích thế nào, Tuấn vẫn không tin, anh nhất nhất cho mình là đúng. Rồi Tuấn hùng hổ: “Em tưởng 3 năm nay anh yêu em hết mình để đổi lại là lời chia tay này sao? Em đừng hòng! Nếu em muốn chia tay, anh sẽ chết cho em xem”. Nói rồi, Tuấn ngắt điện thoại, nhắn tin: “Không có em, anh không thể sống trên đời này nữa. Ra đi, anh vẫn cầu mong cho em hạnh phúc”.
Đọc được tin nhắn, sợ Tuấn làm thật, Ly vội vàng gọi điện, mềm mỏng giảng hòa cùng anh… Cứ thế, mỗi lần cãi nhau, Tuấn luôn đòi chia tay, nhưng khi Ly đồng ý, anh lại mang cái chết ra đe dọa.
Bị dọa nhiều, cũng mệt mỏi. Một lần khi Tuấn giở bài cũ, Ly nói: “Được, anh muốn chết thì chết đi, em không quan tâm”. Thấy Ly nói vậy, Tuấn lại ngắt máy và nhắn tin: “Từ ngày mai, không còn anh trên đời nữa, mong em hạnh phúc. Em cũng đừng đến đám tang của anh”. Sau đó, Ly lại nhận được một tin nhắn tập thể mà Tuấn gửi cho mọi người: “Mong mọi người ở lại sống hạnh phúc”.
Dù sợ, nhưng Ly vẫn kiên quyết không làm hòa.
Không thấy Ly nhắn lại, Tuấn lại nhắn tiếp: “Em nhẫn tâm thế sao? Dù anh chết, em vẫn muốn chia tay sao? Đã thế, trước khi chết, anh sẽ cho tất cả mọi người biết, chúng ta đã vượt quá giới hạn, em từng phá thai một lần. Em nhẫn tâm với anh thì cũng đừng trách anh vô tình”.
Quá thất vọng, Ly lại càng có động lực để không làm hòa với Tuấn. Dù thế, Ly vẫn không dám ngủ. Cả đêm cô ngồi ôm điện thoại, chỉ sợ có người gọi điện cho mình báo tin về tính mạng của Tuấn. Gần sáng, mệt ngủ thiếp đi đến khi có tiếng chuông điện thoại, Ly mới giật mình tỉnh dậy, là số của Tuấn. Run run bấm nút nghe, Ly thở phào nhẹ nhõm khi đầu bên kia là giọng của Tuấn. Anh nói anh xin lỗi, nhận sai và đề nghị quay lại.
Vẫn còn yêu Tuấn, nhưng lần này, Ly đã đủ quyết tâm để “dứt áo” ra đi mà không phải hối tiếc thêm bất cứ giây phút nào nữa…