Chúng tôi vốn tin nhau như thế suốt 5 năm qua. Tôi cũng không hiểu vì sao mình luôn tránh vợ, luôn muốn tìm cách không phải gần vợ mỗi tối. Tôi cảm thấy muốn gần cô đồng nghiệp ở công ty hơn là gần vợ, muốn đi chơi cùng bạn bè cô ấy, uống chén rượu rồi ngồi “chém gió” hơn là về nhà ăn cơm, ngày nào cũng như ngày nào. Tôi bắt đầu ít về nhà ăn cơm tối hơn với lý do đi tiếp khách. Vợ tôi tin lắm vì chưa bao giờ cô ấy nghĩ, tôi sẽ nói dối dù bất cứ lý do gì.
Hàng sáng, tôi thích được đi làm sớm. Vợ tôi lấy làm mừng vì điều đó vì vợ không muốn tôi ngủ lỳ trong phòng, phải gọi mãi không dậy như hồi mới cưới. Tôi cũng không hiểu sao như thế. Tôi đã không còn dắt xe cho vợ khi đi làm sớm hơn cô ấy, và tôi muốn nhanh nhanh đến cơ quan để được nhìn thấy cô đồng nghiệp. Vợ cũng sẽ chẳng bao giờ nghĩ tôi ngoại tình.
Tôi tỏ ra hài hước, vui vẻ hơn bao giờ hết, thích gây cười cho người đối diện và thích thể hiện mình là một người đàn ông ga lăng giống như ngày chưa có vợ. Tôi thường xuyên chạy xuống dưới mua đồ ăn vặt cho chị em trong phòng và tất nhiên, tôi để ý nhiều hơn tới thái độ của cô đồng nghiệp ấy.
Tôi cũng không hiểu nổi cảm giác này là thế nào nữa, cũng không hiểu tại sao mình lại hành động như vậy. Những buổi tối không ở nhà xuất hiện thường xuyên hơn. Những nếp nhăn bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt tôi, tôi bắt đầu cau có, tỏ ra khó chịu với bất cứ ai khiến cô đồng nghiệp ấy không hài lòng. Đôi khi vợ có nhắc bóng gió về chuyện công việc, về chuyện chồng nên chú ý sức khỏe, về nhà ăn cơm nhiều hơn, tôi lại tỏ ra khó chịu vô cùng. Những bữa ấy tôi thường nhịn ăn để hành vợ cái tội, can thiệp sâu quá vào công việc của tôi.
Tôi lạnh nhạt với vợ hơn bởi những cử chỉ thân mật, gần gũi tôi đã dành cho cô đồng nghiệp kia hết. Không biết tự bao giờ, tôi biết đi mua những món quà đẹp, đáng đồng tiền để tặng cho cô gái ấy. Tôi bắt đầu biết chăm sóc bản thân, diện hơn, ăn mặc đẹp hơn. Vợ tôi lạ lấy làm mừng vì điều đó.
Lần đầu tiên ấy tôi qua đêm với cô đồng nghiệp mà quên không nhắn tin cho vợ rằng mình không về nhà. Cả đêm vợ gọi cho tôi mà không được. Tôi về nhà lúc gần sáng, thấy vợ vẫn nằm gục bên mâm cơm, vẫn đợi chồng về ăn, lòng tôi dấy lên một cảm giác khó tả, tôi thấy mình đê tiện vô cùng. Thì ra, tôi đã yêu người khác lúc nào không hay mà bỏ quên mất vợ. Thì ra, tôi chính là một gã đàn ông ngoại tình. Cái gì đã cám dỗ tôi đến thế, tôi chẳng thể hiểu nổi tại sao. Tôi bắt đầu thấy có lỗi với vợ, thương vợ vô cùng.
Tôi trở về với cuộc sống ngày trước, lại đi làm muộn, lại ngủ nướng, lại đùa cợt với vợ và không thích mua quà cho những người con gái khác nữa, nhất là cô đồng nghiệp. Cô ấy tỏ ra khó chịu với tôi, tôi chuyển công ty để khỏi phải vướng mắc. Có lẽ, tôi đã có lỗi với cô ấy, nhưng đây là cách tốt nhất để tôi giải quyết mối quan hệ này.
May mà vợ tôi không nhận ra phút nông nổi ấy của chồng mình để tôi có cơ hội sửa chữa và nhận ra lỗi lầm. Tôi yêu vợ, thương vợ, thật sự lúc này tôi càng thấm thía điều đó.
HIEUTRUC đã bình luận
rất may là bạn đã kịp dừng lại, dù bạn đã có lỗi với vợ mình, nhưng nếu bạn biết điều đó, hãy yêu thương vợ nhiều hơn để bù đắp những lỗi lầm của bạn
VỢ BẠN THẬT TUYỆT VỜI. CÓ MẤY AI ĐƯỢC NHƯ VỢ BẠN. HÃY TRÂN TRỌNG CÔ ẤY BẠN NHÉ