Thân gửi diễn đàn Hạnh Phúc Gia Đình! Tôi đang gặp một vấn đề lớn trong hôn nhân, tôi cần sự chia sẻ và tư vấn của mọi người, hiện tôi rất buồn và không biết tính sao nữa.
Tôi 29 tuổi, đã kết hôn hơn 1 năm, chồng tôi 34 tuổi, cả 2 vợ chồng đều là bác sĩ, thu nhập tốt, gia đình 2 bên có điều kiện, không có gì phiền lòng giữa 2 bên sui gia. Vấn đề của tôi nằm ở chỗ chồng tôi tính tình kì lạ lắm, đến giờ tôi cũng không hiểu sao anh ta lại sống như vậy. Hiện tôi đang giận và bỏ về nhà ở 2 tháng rồi, coi như chúng tôi đang ly thân.
Tôi biết không có ai hoàn hảo, bản thân tôi cũng vậy. Tôi sống độc lập, từ khi ra trường đến giờ có thể tự lo cho bản thân, tôi có việc làm tốt ở tổ chức tư nhân, tôi có cá tính mạnh mẽ không thích phụ thuộc người khác.
Nói về chồng, tôi quen biết anh ấy lúc sắp ra trường. Lúc đó, anh ta hiền lành dễ thương lắm, anh ta làm việc cho bệnh viện Nhà nước. Trong suốt 5 năm quen nhau thì mối quan hệ của chúng tôi rất hời hợt, một phần vì tôi bận làm việc, một phần anh ta cũng vô tâm và cũng bận làm nhưng lại có bản tính lăng nhăng, đứng núi này trông núi nọ, thậm chí anh ấy còn sống như vợ chồng với 1 người khác nhưng không muốn cưới người đó vì lý do vô nhân đạo: tình dục không thỏa mãn!
Anh ta luôn chờ đợi tôi trong suốt thời gian đó, chỉ mong tôi đồng ý làm vợ anh ta, đó là thành công nhất trong cuộc đời anh ấy. Tôi cũng có tình cảm với anh ta, thấy đã đến lúc lấy chồng sinh con, quá khứ bỏ hết không nhắc lại nữa. Rồi chúng tôi làm đám cưới, nhà chồng tôi giàu lắm nhưng má chồng lúc nào cũng than già không có tiền bạc gì. Má cho anh 60 triệu, còn lại anh ta tự lo. Tôi thấy vậy đưa cho anh ấy thêm 70 triệu phụ mua nữ trang. Đám cưới vui lắm và tôi thấy hạnh phúc lắm. Sau tuần trăng mật cùng với gia đình thì nửa tháng sau anh ấy lén tôi nói chuyện điện thoại với bạn gái cũ, hẹn hò gặp mặt, nói là có tôi nên không thể qua nhà người đó bây giờ, hẹn mai qua nhà gặp. Tôi lén nghe được nên bắt anh đưa số điện thoại người đó nhưng anh không cho và nói đó là người đã sống như vợ chồng với mình. Tôi có số điện thoại của chị đó nên gọi nói chuyện thì biết ngày mai là đám hỏi của người ta rồi, tức là chồng tôi nói dối, anh ta quen người khác nữa. Tôi giận quá, lấy vali dọn đồ về nhà nhưng giằng co không được, tôi tức qua đã quăng đồ đạc tùm lum, làm bể cái ipad, lúc đó anh ta tát tôi 1 cái đau kinh khủng, rồi còn nói nếu tôi bỏ về thì bỏ nhau luôn. Lúc đó ba tôi đang bệnh nằm trong bệnh viện, tui không muốn người nhà lo lắng, mới cưới mà vậy sao được, sau 1 đêm không ngủ tôi tha thứ cho anh ta. Thế mà tối hôm sau anh vẫn đến nhà con bé đó. Nhưng rồi thôi, tôi bỏ qua cho xong chuyện.
Thế nhưng anh ấy kì lắm, không bao giờ đưa tiền cho tôi giữ, anh sợ tôi nắm quyền trong nhà và sợ tôi lấy tiền làm ăn hay cho người khác mượn vì tôi có kinh doanh nhà thuốc. Tôi thấy không tin tưởng vậy thì thôi, tôi quyết định tiền ai nấy xài. Hai vợ chồng không có cái gì chung hết, cả 2 đều bận nên tối mới về nhà, ăn uống ngủ nghỉ bình thường. Tôi không thích anh ấy cứ nói là hồi trước chung sống với bồ cũ thì đưa thẻ ATM cho người đó giữ vì người đó biết cách xài tiền, còn tôi không cần tiền đó và vì tôi không cho anh ấy can thiệp vô chuyện tiền bạc của tôi, tôi cũng thấy mắc cười vì anh ta trẻ con và tính toán thật. Thu nhập hàng tháng của tôi gấp đôi anh nữa nên tôi không quan tâm chồng phải đưa tiền cho vợ giữ.
Rồi tôi cũng có thai, thế nhưng không giữ được do tôi yếu, khi tôi có nguy cơ sảy thai thì lúc đó chồng đang đi chơi hè với khoa bệnh viện. Tôi gọi anh về nhưng anh tưởng tôi nói chơi, nói không thể về vì anh là tinh thần của đội, tôi vô bệnh viện nhờ bạn bè cũng là bác sĩ giúp. Tôi bị sảy thai cũng rất đau khổ nhưng thái độ anh ta làm tôi đau hơn nhiều, anh cũng hối lỗi xin tha thứ, rồi má anh cũng khuyên, má anh đã hơn 70 rồi, ở dưới quê nên tôi không phiền má khi xảy ra chuyện. Còn anh chồng trên Sài Gòn, cũng là bác sĩ nhưng đàn ông mà, tui không thể kêu giúp. Tóm lại tôi tự giải quyết ổn thoả. Rồi tôi lại tiếp tục tha thứ, tôi nghĩ chồng tôi không thương ai ngoài bản thân, miễn anh tốt là được, anh không đặt mình vào suy nghĩ của người khác.
Bản thân tôi là người có học, không phải nói bỏ chồng là bỏ được, khó lắm, tôi vẫn mong anh thay đổi để hoà nhập với nhau, còn gia đình nữa mà. Từ đó tôi cáu gắt và nóng giận, tôi không hài lòng với cuộc sống như vậy, vợ chồng cãi nhau là chuyện thường, không hiểu nhau là chuyện thường, nhưng vợ chồng tôi không được cái gì hết. Chồng tôi vô tâm hời hợt, lúc nào anh ta cũng nghĩ tôi không phải là duy nhất, nếu tôi bỏ anh thì anh cũng sẽ tìm được người khác, bác sĩ làm trong bệnh viện lớn mà. Tôi cũng là người phụ nữ theo mọi người nhận xét là xinh đẹp, dễ thương, cá tính, hoà đồng vì tôi làm việc trong môi trường nước ngoài, nói chung tôi không hiểu vì sao anh lại sống như vậy.
Đỉnh điểm của mâu thuẫn lần này là 2 vợ chồng cãi nhau sau khi đi ăn về, anh tiết kiệm nên khi thấy tôi ăn phung phí thì cứ nói hoài, tui giận qua mới nói anh sống ki bo quá, anh không có trách nhiệm làm chồng, không biết nghĩa vụ của mình là gì, coi đồng tiền hơn tình cảm vợ chồng. Tôi nói quá đáng nhưng mà tôi thấy đúng đó còn anh thì nói anh không sai. Anh luôn nghĩ mình không làm sai, anh sống độc tài, muốn là người đàn ông trụ cột gia đình nhưng mà những gì anh làm với tôi không ra gì hết, mà tôi cũng bỏ qua hết vì sĩ diện, vì gia đình.
Thật sự tôi mệt mỏi, buồn lắm, tôi cũng muốn vợ chồng hoà thuận vui vẻ nhưng mà người đàn bà nào cũng có giới hạn chứ. Tính của tôi lại mạnh mẽ, tôi có nên vì người đàn ông vậy mà chịu stress cả đời không? Giờ tôi đang rối không biết giải quyết làm sao, chia tay anh ta hay quay lại đây, khi má chồng bệnh tôi thường qua nhà thăm hỏi, còn ba tôi bệnh mà anh chẳng hỏi thăm, chỉ có 1 lần điện thoại về quê méc tôi thôi.
Mọi người hãy nhìn đi, trong xã hội này khi nói đến bác sĩ ai cũng có cái nhìn khác một chút, về học vấn, công việc, suy nghĩ, đối nhân xử thế, nhưng tôi đã gặp một người chồng bác sĩ như vậy đó. Anh còn nói ba mẹ tôi là nông dân, tôi không phải là con ông cháu cha, trước khi lấy tôi anh toàn quen con ông lớn. Tôi cũng chẳng biết sao quen vậy mà không cưới, chạy theo năn nỉ tôi làm gì. Ba mẹ tôi làm buôn bán, không phải đại gia nhưng kinh tế khá, con cái học hành tới nơi tới chốn, tôi luôn hài lòng về gia đình mình và cảm thấy anh đã xúc phạm cả tôi và ba mẹ. Đến giờ tôi tâm đắc nhất là câu “Phụ nữ xinh đẹp thông minh nhưng không bằng may mắn, hạnh phúc là hơn nhau ở tấm chồng”. Tôi không may mắn vì đã lấy nhầm rồi!
Xin cám ơn mọi người quan tâm chia sẻ!
minh đã bình luận
cuộc đời của bạn sao giống tôi vậy, giống cả về số mệnh bản thân, giống cả về thằng chồng khốn nạn. chỉ khác một cái là tôi đã có 2 con còn bạn thì chưa
thuy đã bình luận
Hoan canh cua toi thi khacnhung có chung một thằng chồng khốn nạn. Toi dau nhieu lam vì mất 2 đứa con vì nó
nguyễn thị thanh tâm đã bình luận
chị cũng giống như em là lấy phải người chồng ko ra gi,nhưng c còn 2 dứa con, nên phải cân nhắc , còn em chưa có con thì khong việc gì phải sống với loại chhongf như vvaayj. rồi gia đình sẽ hiểu em. cuộc sống của em còn ở phía trước, em đừng có con với loại ngượi như vậy rồi lại ôm con ngồi khóc mà con em cũng ko có 1 gia đình hạnh phucs ,khổ con lăm.
Nga đã bình luận
Chồng bạn hơn chồng tôi ở tính trăng hoa, còn chồng tôi lại hơn chồng bạn ở thói cờ bạc; còn đều giống nhau ở sự vô trách nhiệm với gia đình và tính toán với vợ từng hào từng xu. Một lần tôi đi công tác xa hai hôm, lúc về nhà đã tối mịt mà cả nhà ( chồng và bố chồng) đều ở nhà nhưng cơm chưa nấu. Tôi thì mệt mỏi rã rời mà vừa về đến nhà chồng chẳng được nào câu hỏi han đã bảo tôi gọi ga đi nhà hết ga rồi. Hóa ra vì hết ga mà không nấu được cơm, phải đợi tôi về mới gọi được ga vì không ai muốn trả tiền. Còn thức ăn trong tủ lạnh thì rỗng không cũng chẳng ai đi mua. Hôm đi tôi đã mua sẵn thức ăn để trong tủ lạnh, đến chiều hôm sau thì hết mà cứ chờ tôi về để mua. Mệt mỏi và chán ngán lắm nhưng không biết làm sao. Tôi và bạn ai hạnh phúc hơn?
quân hoàng đã bình luận
chị em phụ nữ bao giờ cũng thiệt thòi cho nên dù thế nào chị em cũng phải biết sống và chăm lo cho bản thân mình kiếm tiền mua sắm đi chơi…không nên vùi đâu vào công việc gia đình