Đôi lúc tôi khóc một mình trong đêm vắng khi nghĩ đến ngày không gặp anh nữa. Nếu lấy anh, tôi sợ không thể giữ được chung thủy tuyệt đối về thể xác, vì vẫn còn ham muốn thực sự, chưa thể dập tắt được ngọn lửa đó trong lúc này. Có lẽ, phải 20 năm nữa mới có thể làm được điều đó, nhưng mất anh quả thật tôi cảm thấy khó chịu đựng nổi.
Tôi đã yêu một người đàn ông trong 2 năm, anh nhìn phong độ, cao 1m80, dáng vóc chuẩn, mặt mũi sáng láng, tính tình ga lăng và lịch sự, khiêm tốn, tốt bụng, nền nã, gia đình khá giả, anh có công việc tốt, có cả xe ô tô riêng. Tôi đã biết sự thật anh thuộc thế giới thứ ba, là gay kín. Dù biết nên buông tay để tìm hạnh phúc, nhưng tận sâu con tim sao mình vẫn đau quá, đau đến linh hồn muốn hóa đá.
Yêu nhau 2 năm, chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn, dù có rất nhiều cơ hội. Tôi thực sự hạnh phúc khi nghĩ rằng anh tôn trọng khi 2 đứa giữ gìn cho nhau. Có một ngày, tôi gặp đối tác trong công việc, người này cũng có bề ngoài tương tự anh, phong độ và lịch lãm, với những thái độ và cử chỉ tương tự anh, người này nhìn nhận giới tính thật với tôi: Mình là gay kín nhé. Tôi nghi ngờ người yêu nên đã tìm cách điều tra và sau cùng hỏi thẳng anh ấy. Kết quả đúng như tôi đoán, 2 năm nay tôi đã yêu chàng gay kín.
Sau đó anh nói: Chúng ta lấy nhau đi, tuy anh không thể làm người chồng thực sự trong chốn phòng the nhưng bù lại anh sẽ chăm sóc em thật tốt. Nếu em thích thì sinh cho anh một đứa con, không thì chúng ta sống hòa thuận bên nhau, vì anh thực sự rất thương em dù anh không ân ái với em. Anh còn nói sẽ chờ tôi bình tĩnh lại, anh còn nói không thể tìm được người nào thương tôi hơn anh ấy.
Tôi cảm nhận được tình thương thực sự của anh, mặt khác không thể không bực bội với những người đàn ông của anh ấy. Rời bỏ anh tôi lại thấy nhớ vô cùng, tìm đủ mọi cách để có thể quên nhưng càng tìm cách quên lại càng nhớ thêm. Đôi lúc tôi khóc một mình trong đêm vắng khi nghĩ đến ngày không gặp anh nữa. Nếu lấy anh, tôi sợ không thể giữ được chung thủy tuyệt đối về thể xác, vì vẫn còn ham muốn thực sự, chưa thể dập tắt được ngọn lửa đó trong lúc này. Có lẽ, phải 20 năm nữa mới có thể làm được điều đó, nhưng mất anh quả thật tôi cảm thấy khó chịu đựng nổi.
Tôi không yêu anh vì tài sản, bản thân có công việc tốt, thu nhập tương đối, tôi có lòng tin nếu mình hết lòng vì sự nghiệp của chồng, hỗ trợ anh trong công việc, làm hậu phương vững chắc cho anh. Ngày mình ngồi ghế phụ trong chiếc ô tô đẳng cấp của chồng là hoàn toàn có thể thực hiện được, miễn là mình trao tình yêu cho đúng người, có ý chí tiến thủ, năng động và đáng tin cậy, chín chắn.
Hiện giờ tôi đã 37 tuổi, anh bằng tuổi tôi. Tôi đã có một đời chồng và một con trai, chồng đã mất từ lâu, anh chưa vợ lần nào, vẫn mang tiếng là trai tân. Tôi có nên vượt qua mọi thị phi mà lấy anh, hay nên từ bỏ tìm một người đàn ông thực sự? Các bạn cho tôi lời khuyên, xin chân thành cảm ơn.