Biết bao nhiêu lần định chia tay vì cảm thấy tội lỗi với gia đình, có lỗi với vợ người ta, nhưng người đó không chịu và chính bản thân tôi thấy việc rời xa cũng khó quá. Cho đến hôm nay, gần một tháng không gặp nhau, người đó nhắn tin và gọi điện rất nhiều nhưng tôi không trả lời. Tôi muốn dừng lại trước khi quá muộn dù vẫn rất nhớ.
Tôi năm nay 30 tuổi, có chồng và một con trai 8 tuổi. Cuộc sống của tôi vốn rất hạnh phúc trong 2 năm đầu, sau có những mâu thuẫn với mẹ chồng và em chồng nên tôi thường xuyên than phiền với anh. Chồng tôi rất thương và sợ mẹ nên tôi luôn phải sống trong chịu đựng. Anh chỉ khuyên tôi nên cố gắng sống chứ không có cách nào giúp tôi thoát khỏi những rắc rối đó.
Đời sống tình dục của tôi cũng không được mãn nguyện. Anh chỉ một mình hưởng hạnh phúc ấy, không cần biết cảm xúc của tôi ra sao. Có khi tôi chuẩn bị cho một buổi tối rất lãng mạn và hạnh phúc, anh lại từ chối với lý do mệt. Tôi phát hiện anh có người khác sau một lần đọc được tin nhắn từ điện thoại của anh.
Điều tra ngầm tôi biết anh và cô ấy đã đi quá giới hạn cho phép. Tôi rất đau khổ, hận anh, nghĩ sẽ trả thù anh vì tôi rất trẻ, xinh đẹp nên cũng có rất nhiều người đàn ông thích. Tôi chẳng bao giờ để ý đến họ vì chỉ yêu chồng. Nghĩ là thế nhưng thấy anh hối hận và chăm sóc mẹ con tôi nên lại quên ngay ý định đó. Sự việc diễn ra cách đây 4 năm, tôi đã quên đi quá khứ, tưởng chừng như thế là xong, ai ngờ số phận lại không buông tha tôi.
Trong một chuyến tập huấn 10 ngày, tôi ngồi cùng một người kém 3 tuổi. Chúng tôi chỉ nói chuyện xã giao, càng nói chuyện tôi và người đó càng thấy hợp về thói quen như: cùng đeo đồng hồ tay phải, cùng đọc báo từ cuối lên, cùng mặc quần áo của một hãng nổi tiếng. Khi nói chuyện người đó hay nhìn tôi rất lâu và cười, nụ cười làm tôi thấy vui.
Người đó gọi tôi bằng chị, sau đợt tập huấn trở về, chúng tôi vẫn nhắn tin hỏi han nhau, tôi thấy nhớ người đó vô cùng. Bất ngờ là người đó cũng nói rất nhớ tôi, nhớ nụ cười ánh mắt của tôi. Cứ thế chúng tôi lao vào nhau như điên dại, người đó cho tôi cảm giác hạnh phúc mà tôi chưa hề có được ở chồng, từ sự quan tâm dù là nhỏ nhất, chưa bao giờ làm cho tôi buồn. Tôi giận dỗi điều gì người ấy tìm mọi cách làm lành, lúc đầu tôi nghi ngờ tình yêu này, dần dần đã tin những lời người đó nói.
Có những hôm người đó đi 30 km chỉ để gặp tôi 5 phút. Người đó đang có vợ sắp cưới, nhưng bảo việc cưới vợ là nghĩa vụ và trách nhiệm, còn người yêu là tôi. Ngày cưới người ta tôi như chết, tôi thay số điện thoại, nhưng mỗi khi lắp sim cũ vào lại thấy bao nhiêu tin nhắn nói vẫn yêu tôi, không thể rời xa. Tôi lại tin vào những lời nói đó.
Biết bao nhiêu lần định chia tay vì cảm thấy tội lỗi với gia đình, có lỗi với vợ người ta, nhưng người đó không chịu và chính bản thân tôi thấy việc rời xa cũng khó quá. Cho đến hôm nay, gần một tháng không gặp nhau, người đó nhắn tin và gọi điện rất nhiều nhưng tôi không trả lời. Tôi muốn dừng lại trước khi quá muộn dù vẫn rất nhớ.
Ngày nào người đó cũng nhắn khoảng 15 tin nhắn kể cả tôi không nhắn lại với những lời lẽ rất ngọt ngào, cầu xin tôi đừng như thế nữa. Tôi đang giao động, muốn dừng lại nhưng có lẽ suốt đời này không quên được. Tôi phải làm sao để giữ vững lập trường, để có thể quên đi những điều tôi đã sai lầm. Mong các bạn hãy giúp tôi, xin cảm ơn các bạn rất nhiều.