Đã 297 ngày kể từ ngày mình chia ly, cũng là 297 đêm hiện về bên em là những cơn ác mộng. Đúng vậy, chưa bao giờ em thấy cần 1 “giấc ngủ yên bình” đến như vậy… Anh ra đi, để lại em với nỗi đau giày vò tim can, đau tới xé ruột, để rồi trong đầu em vang lên tên anh với những âm thanh thấu óc…
“… Biết đâu chữ ngờ, cũng biết không bao giờ có thể nào quay ngược thời gian.
Mà sao bao bết thương vẫn chưa lành vấn vương, gửi đợi chờ vào hư vô.
Cố quên trong lòng, cố gắng nuôi hi vọng, cố giấu chôn sâu một niềm đau.
Càng tránh né nỗi đau, nỗi đau càng khắc sâu. Miệng gượng cười, lòng đau gấp trăm lần…”
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc em lắng lòng mình lại, lắng để cảm nhận, để suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong suốt thời gian qua. Quả thật, em không dám tin đó là sự thật! Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ. Thời gian qua, em sống trong cảm giác sợ hãi, cô đơn, buồn tủi, và… đau đớn.
Phải! Em đau, đau nhiều lắm! Đau ở tim đây này! Anh có thấu được không? Có thể với anh, mối tình này chỉ như cơn gió thoáng qua cuộc đời anh thôi nhưng với em, nó là niềm tin, là tất cả những gì em muốn hi vọng đều đã đặt cả vào đó. Giờ mất đi rồi… Ai lấy lại giúp em đây T ơi?
“…Cần lắm ngay lúc này, cần khóc cho vơi đầy, cần đi đâu đó xa chốn đây. Cần khoảng không một mình, cần biến mất vô hình, cần lắm giấc ngủ yên bình…”
Lúc này đây, em đang khóc, nước mắt mặn chát, đắng ngắt anh ạ… Nhưng dù có khóc như thế nào đi nữa thì làm sao để anh suy nghĩ lại bây giờ?
Đã 297 ngày kể từ ngày mình chia ly, cũng là 297 đêm hiện về bên em là những cơn ác mộng. Đúng vậy, chưa bao giờ em thấy cần 1 “giấc ngủ yên bình” đến như vậy… Anh ra đi, để lại em với nỗi đau giày vò tim can, đau tới xé ruột, để rồi trong đầu em vang lên tên anh với những âm thanh thấu óc…
Anh! Giờ này anh ở đâu? Đang làm gì? Anh có khỏe không? Thời tiết không được thuận lợi, đừng để mình ốm anh nhé! Nếu có lau dọn nhà cửa, anh nhớ phải đeo khẩu trang vào, vì cái chứng dị ứng bụi nhà của anh nó ghê gớm lắm. Dạo này anh có hay say không? Những lúc anh say, ai là người đưa anh về?
Người ta có biết lấy chuẩn bị nước ấm cho anh rửa mặt, có biết lấy nước cho anh súc miệng, có biết lấy chậu cho anh ói, có biết pha trà gừng cho anh uống giã rượu. Có biết đắp chăn cho anh, có biết xoay người anh nằm nghiêng để anh không còn ngáy, và… có chịu khó trực anh suốt 1 đêm dài không hả anh? Sao em thấy không yên tâm khi buộc phải nhờ vả ai đó chăm sóc anh vậy?
Quả thật, không ai học được chữ ngờ, đùng 1 cái, mình đường ai nấy đi. Quá nhanh! Nhanh vượt sức tưởng tượng của em! Tại sao vậy anh? Là em sai à? Em xin lỗi anh rồi mà… Em hứa là sẽ thay đổi rồi mà… Sao anh sắt đá quá vậy??? Thương lấy em như những gì mà anh từng nói đi chứ! Em chỉ cần mình quay về bên anh, được gần anh, không cần gì hơn nữa đâu mà…
“…Cần lắm đôi tay gầy, chặn khẽ nước mắt này, chở che trong bao nhiêu nồng cháy. Cần một người hiểu, cần một người yêu, cần một người dìu bước qua cô liêu…”
Ở nơi nào đó, anh hãy luôn biết rằng “Em chỉ cần anh thôi…”
Hồng Anh đã bình luận
Bạn thân mến.
Đừng cố gắng chìm đắm trong quá khứ.mỗi 1 mối tình trôi qua là một trải ngiệm mới.nỗi đau trôi qua là lúc bạn trưởng thành hơn.Mình biết bạn yêu và yêu rất nhiều.không cần suy nghĩ nhưng mong bạn hiểu một điều học cách sống cùng nỗi đau.nhưng bạn cứ chìm đắm vào quá khứ nh` bạn sẽ k thấy nhưng cơ hội mở ra.người này k đi sao người khác đến.Bạn mạnh mẽ lên nhé. Thân!