Anh càng chăm sóc, nghĩ cho nhà vợ bao nhiêu thì tôi lại càng thương anh, muốn giữ mãi lửa ấm cho gia đình mình. Giữa vợ chồng tôi không nói ra nhưng anh luôn ưu tiên cho bố mẹ vợ và tôi luôn ưu tiên cho bố mẹ chồng.
Tôi và chồng tôi yêu nhau được 4 năm rồi mới lấy nhau. Tính đến nay gia đình nhỏ của tôi mới được 5 năm tuổi. So với đa phần mọi người thì 5 năm làm dâu chưa phải là dài. Nhưng với tôi nó là sự vun vén từng ngày. Đó không phải là những ngày bắt đầu và càng không phải là những ngày kết thúc.
Tôi là con gái út trong gia đình có hai chị em. Còn chồng tôi là con trai duy nhất. Gia đình tôi tuy không phải giàu có, đại gia gì nhưng cũng có thể coi là khá giả.
Nhà chồng tôi thì không có điều kiện kinh tế. Lúc chuẩn bị lấy anh, anh còn bảo tôi hãy suy nghĩ thật kỹ vì lấy anh, tôi sẽ vất vả. Tôi yêu anh và tôi chấp nhận tất cả. Tôi đã từng bảo với anh chỉ cần anh yêu tôi, hiểu những điều tôi thiệt thòi thì những thiệt thòi đó đều xứng đáng.
Thời còn ở nhà, tôi được cưng chiều. Mọi thứ quanh tôi toàn mầu hồng với gấu bông và chăn ấm. Tôi chẳng thiếu thứ gì, chẳng phải làm gì (trừ việc nấu ăn và chăm sóc cún là việc tôi yêu thích).
Ngay cả khi tôi đi du học thì những vật dụng trong nhà cũng đầy đủ hết. Tuần nào bố tôi cũng phải gọi điện mấy lần hỏi thăm tình hình của tôi.
Khi tôi lấy chồng thì cuộc sống của nhà chồng khác rất nhiều cuộc sống nhà bố mẹ đẻ. Tôi nấu cơm bằng những chiếc nồi từ thời xa xưa giờ méo cả quai cầm, hết cả chống dính. Điện bình nóng lạnh mà bật thì chỉ đúng mười phút phải tắt. Giặt quần áo thì phải giặt bằng tay kể cả mùa hè hay mùa đông. Chỗ phơi quần áo cũng khó khăn, bật quạt thì phải cẩn thận không nó gẫy cổ.
Tôi có sắm thêm đồ mới về cho gia đình chồng nhưng bố mẹ vẫn cất đi… Tôi tập làm quen với rất nhiều nếp sinh hoạt mới nhưng tôi không than phiền với chồng một câu nào. Tôi cũng không kể chuyện nhà chồng với bố mẹ đẻ vì sợ bố mẹ xót tôi.
Tôi không tiếc bất cứ điều gì với nhà chồng từ tiền bạc đến công sức vì thế ông trời cũng cho tôi một người chồng tuyệt vời.
Tôi và bố mẹ chồng là 2 thế hệ khác nhau, sống ở 2 môi trường khác nhau nên khi về ở chung không tránh khỏi bất đồng. Có thể những lúc đó tôi đúng hoặc cũng có thể bố mẹ đúng, nhưng dù sao tôi vẫn chỉ im lặng, nghe bố mẹ nói chứ không cãi lại.
Nguyên tắc cơ bản của tôi là: bố mẹ chồng là người mà chồng tôi kính yêu. Tôi yêu chồng tôi nên tôi cũng yêu những gì mà anh ấy gắn bó, tốt nhất là không nên gây khó xử cho anh ấy. Gia đình bên chồng, ai cũng yêu quý tôi. Bạn bè chồng cũng hay khen chồng tôi vì có tôi làm vợ.
Tất cả là nhờ chồng tôi. Chồng tôi không phải là người lãng mạn. Sinh nhật vợ thay vì tặng hoa, anh tặng tôi mũ bảo hiểm có kính chắn để tôi đi đường khỏi bụi. Ngày quốc tế Phụ nữ hay ngày kỷ niệm khác mà anh quên không có quà là chuyện bình thường.
Chồng yêu tôi không bằng lời hay ý đẹp, cũng chẳng có những món quà bất ngờ như những người đàn ông khác theo đuổi tôi. Anh yêu tôi bằng hành động. Anh chăm sóc tôi từng chút một. Nếu có nguy hiểm chắc chắn anh lấy thân mình ra che chở cho tôi. Từ chuyện tôi ngã, bị chó lạ chạy ra cắn, xe máy qua đường lao thẳng vào tôi…
Tôi giặt quần áo thì anh phơi giúp. Tôi gấp màn thì anh phụ tôi gấp chăn bởi sợ chăn nặng với tôi. Anh luôn chăm con cùng tôi, có lẽ vì thế mà con tôi rất quấn bố.
Cứ chủ nhật hàng tuần là nhà nội chồng tôi lại tụ họp. Mọi người sát vách giờ đến ăn rồi ăn xong lại ra về. Tôi là dâu trưởng nên mọi người mặc nhiên rằng tôi phải tự dọn hết.
Chồng tôi rất xót vợ, những lúc như thế anh lại ra phụ hoặc ngồi nói chuyện động viên tôi. Vừa ngồi rửa chồng bát của mấy mâm cỗ vừa nghe chồng bênh vợ, làu bàu phê bình ý thức của em họ, cháu họ… mà tôi thấy chồng bát đó chẳng mấy chốc đã xong.
Nhiều lúc anh tức, anh nói thẳng với các “tiền bối” nhưng tôi toàn phải gạt sang vấn đề khác cho đỡ mất hoà khí. Thấy anh hiểu sự cố gắng của tôi, xót tôi như thế thì với tôi, mọi vất vả đều tan biến.
Anh biết tôi luôn nhớ về nhà ngoại (vì hai chị em gái đi lấy chồng còn lại mỗi bố mẹ ở nhà) nên thứ Sáu, nào anh cũng cho cả nhà lên ngoại chơi đến chiều Chủ nhật mới về nhà nội để kịp làm cỗ.
Ở nhà ngoại anh chẳng nề hà việc gì. Anh để ý những thứ hỏng hóc nhỏ nhất trong nhà để sửa cho bố mẹ vợ. Tôi không dặn anh nhưng anh luôn tự ý thức chăm sóc bố mẹ vợ. Anh khiến tôi yên tâm hơn về bố mẹ đẻ, vì vậy tôi càng có thời gian lo mọi chuyện nhà chồng.
Anh càng chăm sóc, nghĩ cho nhà vợ bao nhiêu thì tôi lại càng thương anh, muốn giữ mãi lửa ấm cho gia đình mình. Giữa vợ chồng tôi không nói ra nhưng anh luôn ưu tiên cho bố mẹ vợ và tôi luôn ưu tiên cho bố mẹ chồng.
Đường đời còn dài, không ai nói trước được tương lai, chúng tôi còn phải cố gắng nhiều cho cuộc sống của mình. Nhưng chúng tôi luôn tâm niệm: hạnh phúc là vợ và chồng cùng vun đắp. Và trong mắt tôi, chồng luôn là người chồng đích thực và đáng nể.