Tôi thương và lo cho anh bằng hành động chứ không phải bằng lời, nhưng anh không cảm nhận được điều đó, anh luôn hờ hững với tôi. Khi đi ra đường cùng anh thường ngắm nhìn những cô gái một cách đắm đuối.
Tôi năm nay 25 tuổi, vừa lấy chồng được hơn hai tháng nhưng dường như sự rạn vỡ đã hình thành như thể chúng tôi đã cưới nhau mấy chục năm rồi. Tôi yêu và lấy anh trong sự ngăn cản quyết liệt của gia đình mình chỉ vì không hợp tuổi. Bỏ mặc sự cấm đoán và tức giận của gia đình, tôi vẫn quyết định lấy anh và cuối cùng đám cưới được tổ chức. Hai đứa cùng nhau thề hẹn rằng phải chứng minh cho mọi người thấy rằng sự ngăn cản đó là sai.
Nhưng lấy nhau về rồi tôi mới biết mình đã quyết định vội vàng. Có lẽ anh lấy tôi chỉ vì gia đình anh không thích mấy người ăn chơi, õng ẹo. Khi sống chung anh thể hiện rõ là kẻ háo sắc, mà lại thích những cô gái õng ẹo và có phần gì tỏ ra lẳng lơ, làm anh thấy thú vị và trong lúc “không đề phòng” anh lỡ chia sẻ với tôi về gu thẩm mỹ của anh là thích mấy người phấn son, ăn mặc sành điệu. Nhìn lại tôi thấy mình hoàn toàn không nằm trong sở thích đó của anh.
Anh cứ nghĩ rằng rất quan tâm tới tôi khi mà anh đun thuốc bắc cho tôi uống, kéo chăn cho tôi về đêm, anh luôn nghĩ “công lao đó của anh thật to lớn” mà đâu biết rằng người chồng mới cưới nào cũng có thể làm được điều đó khi mà vợ đi làm còn anh ta ở nhà. Nhưng chỉ những điều đó thì không thể bù đắp được những gì mà anh đã làm với tôi.
Mới cưới được 1 tháng, tôi trải qua 1 cơn bạo bệnh phải nghỉ làm nửa tháng để chữa trị, khi tôi vẫn còn bệnh thì anh bỏ tôi đi nhậu với bạn không thương tiếc và say đến mức bị tai nạn nặng, trong đêm 1 mình tôi phải đưa anh vào viện cấp cứu. Người tôi thì vẫn mệt nhưng anh say rượu nên quậy phá lung tung, chửi bới cả bác sỹ nên phải vất vả nịnh nọt anh mãi mới làm xong cho anh.
Đêm đó tôi không khóc vì tôi biết cần bình tĩnh để lo cho chồng. Chờ đến ngày hôm sau khi anh đã tỉnh rượu tôi tâm sự cho anh về suy nghĩ của mình, mới đầu anh nói rằng: tại mai thằng bạn về quê chơi rồi quyết liệt bênh vực bạn anh ta dù sau đó anh bị tai nạn nằm 1 chỗ anh bạn kia chẳng 1 lời hỏi thăm. Chỉ có tôi thức đêm vắt khăn để đắp trán cho anh vì anh bị sốt, chỉ có tôi đi làm về nấu cháo rồi bón cho anh từng thìa, hớp nước, viên thuốc.
Anh nhìn tôi nói rằng thương tôi và anh đã khóc, tỏ vẻ hối hận vô cùng, hứa hẹn sẽ thay đổi. Sau vài ngày ăn cháo và nghỉ ngơi anh cũng tạm thời bình phục nhưng công việc thì đã mất nên anh ở nhà và chờ tìm công việc mới. Tôi thương và lo cho anh bằng hành động chứ không phải bằng lời, nhưng anh không cảm nhận được điều đó, anh luôn hờ hững với tôi. Khi đi ra đường cùng anh thường ngắm nhìn những cô gái một cách đắm đuối.
Thật sự là tôi buồn vì không một người nào đi cùng chồng mới cưới mà lại thích chồng nhìn người khác 1 cách thái quá như vậy. Những cô gái đi đường còn được anh để ý hơn tôi. Khi anh đi với tôi, cái cách anh nhìn người phụ nữ khác làm tôi xấu hổ cho anh hơn là tức giận vì anh nhìn người ta giống như anh đang thể hiện sự thèm khát thô tục vô cùng.
Mới đây tôi cùng anh đi mua sắm, khi tôi lấy đồ đi thử, vì chưa có chỗ nên tôi đứng chờ bên ngoài, ngoảnh lại đã thấy anh ta nhìn chằm chằm vào một cô gái đang lựa đồ, tôi hết nhìn anh, nhìn cô gái kia đến 5 phút nhưng anh vẫn “say sưa” nhìn từ mông, ngực rồi gương mặt và cứ lướt đều như vậy. Cô gái kia phát hiện mình bị nhìn nhiều như vậy thì bỏ đi và tỏ sự sợ hãi như kiểu anh ta là kẻ biến thái vậy. Tôi buồn, thử đồ xong tôi nói với anh là đồ không đẹp nên không mua và đi về.
Trước và cả khi đã cưới nhau tôi đã nói với anh: “Em có một đề nghị mong anh có thể vì em mà thực hiện, đó là khi đi với em anh đừng nhìn những cô gái khác bằng ánh mắt như vậy. Em cũng biết đàn ông ai cũng muốn nhìn cái đẹp, nhưng đi với em anh làm vậy sẽ làm em buồn và thấy tổn thương, còn không đi với em anh muốn làm gì thì làm”. Tôi còn nói rằng nếu anh không tôn trọng em, cứ tái phạm, em cũng làm anh tức giận như anh đã làm với em.
Anh tỏ ra bực bội và cho là tôi vô lý nhưng vẫn hứa đại và không hề thực hiện. Việc đó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần cho đến bây giờ. Anh không hề tỏ ra hối lỗi mà lại bất cần, anh nói rằng anh như vậy đấy em chấp nhận được thì chấp nhận, không thì chia tay. Anh nói câu này khi chúng tôi mới cưới nhau, mới vượt qua sóng gió rào cản gia đình. Tôi không biết nói thế nào nữa.
Tôi tức giận, buồn, đau khổ, có phần trẻ con, tôi đã quyết định “trả thù” anh bằng cách hẹn thằng bạn mấy năm không gặp đi uống café, và tất nhiên là giữa chúng tôi không có gì từ ngày xưa đến bây giờ, anh cũng biết điều đó. Vậy mà anh tức giận, chửi tôi là nuôi ong tay áo, sống chó, khốn nạn. Rồi nói tôi đi luôn với thằng đó đi. Tôi nói rằng: em đã cảnh báo anh rồi nhưng anh không hề tôn trọng em, vậy thì anh đừng nói gì nữa.
Anh ta xua tay nói rằng: vậy là đủ biết rồi! Nhục nhã! Nuôi ong tay áo. Và anh ta nói chia tay. Anh ta không chịu đựng được những lời ngọt ngào của tôi cho người khác vậy mà cứ bắt tôi phải nghe, phải nhìn những điều mà chẳng người vợ nào muốn. Khi đi mời đám cưới của nhà kia, lúc ra về anh nói với tôi về cô gái đó rằng: “nếu ngày xưa không phải bạn gái của thằng cháu thì cũng không tha rồi, nhìn xinh thế cơ mà!”. Câu nói này làm tôi choáng thật sự, còn anh thì bảo bình thường mà.
Tôi mất mẹ từ khi chưa được 9 tuổi, cái tuổi này ngày xưa trẻ con còn dại lắm không như bây giờ, bị mọi người ghẻ lạnh, đối xử bằng đạo đức giả tôi thấy mình thiếu thốn tình thương vô cùng. Lúc nào cũng mong muốn có người yêu mình chân thành nhưng xem ra tôi không được may mắn. Tôi bối rối vô cùng, phần vì vẫn còn yêu, còn hy vọng anh sẽ hồi tâm sửa đổi xây dựng gia đình, phần vì gia đình nhà chồng cũng đối xử khá tốt với tôi, và quan trong là bố tôi bị ảnh hưởng thần kinh sẵn rồi, nếu biết tôi chia tay sẽ bị điên, lúc đó gia đình và mọi người sẽ như thế nào?
Tôi không vì hạnh phúc của riêng mình mà làm ảnh hưởng tới mọi người nhưng tôi không biết phải sống như thế nào khi mà anh ta hầu như không có ý sửa đổi, xây dựng mà còn thách thức. Có lúc tôi nghĩ rằng bây giờ tôi không còn ai cả nhưng dù gì vẫn còn có anh, niềm hạnh phúc cuối cùng và duy nhất của tôi giúp tôi cố gắng.
Tôi còn bố nhưng bố nghiện rượu nặng và đã không quan tâm con cái từ khi mẹ tôi mất, anh em tôi rau cháo nuôi nhau ăn học nhưng giờ anh có vợ và chị dâu không muốn anh tôi lo lắng cho tôi nữa nên thành ra tôi chẳng còn ai cả. Vậy xem ra niềm hạnh phúc mong manh, niềm hy vọng cuối cùng của tôi đã bị đổ vỡ rồi. Tôi phải làm sao đây?