“Cô đừng có liên lạc với chồng tôi nữa. Đàn ông đã có vợ, đàn bà đã có chồng rồi suốt ngày lấy cớ bạn bạn bè bè để gặp nhau thật chả ra làm sao cả. Đừng có bám lấy chồng tôi nữa!!!”, giọng Ngọc Anh nghiêm trọng.
Nhìn theo bóng xe chồng mất hút mà Ngọc Anh tức điên lên. Tức thì tức thế, nhưng chỉ mình cô ôm cục tức rồi lại tự mình “nuốt” nó, chưa biết làm cách nào để “nhổ cỏ tận gốc”.
Vợ chồng cô mới cưới được 1 năm nay. Thành, chồng cô, đẹp trai lại tốt bụng, vui tính và rất chân thành. Cô cũng là một cô gái xinh xắn, có nhiều ưu điểm. Nhiều chàng có điều kiện tốt hơn chồng cô theo đuổi, nhưng cô vẫn yêu mến và muốn gắn bó trọn đời với Thành bởi chính sự nhiệt tình, chân thành của anh.
Vậy mà, giờ đây cái tính vô tư, tốt bụng ấy của anh lại mang đến cho cô những cục tức to đùng.
Chả là, trước khi yêu cô, anh đã có một mối tình từ thời sinh viên. Hai người họ học cùng lớp Đại học, làm bạn rồi yêu nhau, hẹn nhau ra trường là cưới. Nhưng nàng kia sau khi đi làm, gặp được mối “ngon” hơn nên kiếm cớ đá anh. Anh cũng chẳng trách hận gì cả, hai người sau đó vẫn làm bạn bè.
Khi yêu cô rồi, anh và Hương (tên cô nàng kia) vẫn liên lạc qua lại, nhưng Ngọc Anh thấy “ca” này cũng nhẹ nhàng, chả có gì đáng nói nên cho qua. Với lại, cô hiểu con người Thành, tin tưởng anh tuyệt đối không phải là hạng người hai lòng.
Ai dè, từ ngày vợ chồng cô kết hôn, Hương ngày càng gia tăng mật độ liên lạc với chồng cô. Ngọc Anh “thám thính” tình hình thì biết được, cô nàng kia tuy “vớ” được chồng giàu, nhưng ông chồng làm ăn bận liên miên, thường xuyên đi công tác xa nhà. Mà cái giống lắm tiền lại xa nhà triền miên thì dễ gái gú, bồ bịch lắm!
Biết được hoàn cảnh của Hương, Ngọc Anh càng lo lắng và điên tiết mỗi lần cô ta nhắn tin, gọi điện tán chuyện với chồng.
Thấy vợ lườm nguýt mỗi lần nhận điện thoại của Hương, Thành lại cười xòa chạy đến ôm vợ hôn chụt một cái: “Vợ anh ghen à? Ai mà cướp được chồng của vợ chứ? Bọn anh làm bạn từ lâu rồi, vợ biết mà!”. Cô lườm anh: “Cẩn thận không cô ta lại được đằng chân lân đằng đầu!”.
Chồng cô nói không sai. Đúng là cô ghen thật! Anh là một người chồng tuyệt vời, chẳng điểm nào có thể chê được. Anh chiều chuộng, quan tâm cô hết mực, cũng rất hiếu thảo với bố mẹ vợ. Cũng vì thế mà Ngọc Anh càng lo lắng chuyện Hương tiếc đã để vuột mất ngọc quý, giờ muốn cướp lại.
Chồng cô còn chìa điện thoại ra cho cô đọc tin nhắn với Hương, nhiều lúc còn ngồi cạnh cô nói chuyện điện thoại rất vô tư. Chồng cô thì rõ là vô tư rồi, cô biết, nhưng vấn đề là cô nàng kia kìa. Ngọc Anh càng nghĩ càng tức anh ách: “Đàn bà có chồng rồi nếu không có ý đồ gì thì sao suốt ngày gọi cho chồng người khác vậy?”
Ngọc Anh nói trúng phóc, Hương đúng là được voi đòi tiên. Từ nhắn tin điện thoại đã chuyển sang rủ rê café cà pháo, mà lại rất khôn khéo, lần nào mời cũng bảo mời hai vợ chồng cô.
Ngọc Anh đi cùng chồng được vài lần, chán chả muốn đi nữa, vì cứ nhìn mặt cô ta là ghét rồi! Từ đó, thi thoảng cô ta rủ rê, chồng cô lại đi một mình.
Sáng chủ nhật, vợ chồng cô đang định qua nhà ngoại thì Hương gọi đến, chả biết nói gì mà chồng cô gấp gáp: “Vợ bắt taxi qua trước đi, chồng qua xem Hương làm sao. Cô ấy bảo đau bụng, mà không có ai ở nhà!”. Nói rồi anh phóng vèo đi không để cho Ngọc Anh kịp nói gì.
Có hôm, cơm nước tinh tươm đợi mãi không thấy chồng về, cô tức tốc gọi thì anh hớt hải: “Ôi, vợ ơi. Anh xin lỗi quên không báo cho vợ. Anh đang sửa máy tính giúp Hương, vợ đói ăn cơm trước đi nha. Lát chồng về!”. Nghe cái tên Hương là Ngọc Anh máu nóng bốc lên: “Anh về ngay đây cho em!!!”. “Không được vợ ơi, đang cài Win dở, lát Hương phải làm việc ngay rồi. Tí là xong ý mà!”
Nói thế thì Ngọc Anh còn nói được gì, anh đường đường chính chính như thế còn gì. Cô nghẹn họng dập máy. “Không biết còn lần nào cô ta gọi anh mà mình không biết nữa đây?”
Cảm giác đã quá giới hạn chịu đựng của mình, Ngọc Anh gọi Hương ra nói chuyện.
“Cô đừng có liên lạc với chồng tôi nữa. Đàn ông đã có vợ, đàn bà đã có chồng rồi suốt ngày lấy cớ bạn bạn bè bè để gặp nhau thật chả ra làm sao cả. Đừng có bám lấy chồng tôi nữa!!!”, giọng Ngọc Anh nghiêm trọng.
Cô ta không tỏ thái độ gì, chỉ thản nhiên nói: “Chúng tôi là bạn bè, cô biết từ lâu rồi còn gì.”
Tối về thấy chồng lầm lì khác mọi ngày, Ngọc Anh gặng hỏi thì anh cằn nhằn: “Sao vợ lại nói những lời như vậy với Hương? Bọn anh là bạn bè, vợ cũng biết rồi còn gì. Bạn bè giúp nhau những việc cỏn con ấy mà vợ cũng để bụng à?”
Bạn bè! Bạn bè! Ngọc Anh chán ngấy mấy cái từ này rồi. Cô ức đến tận cổ, nhưng chỉ lạnh lùng hỏi: “Em nói gì?”
“Vợ nói gì thì vợ tự biết? Hương buồn lắm đấy vợ biết không? Cô ấy khóc rất nhiều.”
Cô bực mình quát lên: “Thế vợ buồn chồng có biết không?”.
“Vợ đừng nhỏ nhen như thế! Vợ thừa biết chồng là người như thế nào mà. Hương cũng chưa bao giờ nói hay làm việc gì quá giới hạn. Bọn anh hoàn toàn trong sáng!”.
“Trong sáng? Bạn chồng muốn cướp chồng của vợ đấy! Để đến lúc mất chồng rồi mới rõ cái sự trong sáng ấy đến đâu à?”
Ngọc Anh hết lí, chồng cô chỉ buông một câu “Vợ cứ làm quá lên” rồi không nói gì nữa. Quả thực những lời anh nói hoàn toàn đúng. Nhưng bằng sự mẫn cảm của phụ nữ và nhìn vào ánh mắt của Hương, Ngọc Anh thừa hiểu người đàn bà ấy muốn gì. Chỉ vì cô ta quá ranh ma mà Ngọc Anh không thể bắt bẻ nổi.
Không những thế, giờ đây chồng cô – một người chưa khi nào nặng lời với cô, lại nói cô nhỏ nhen. Không “chụp mũ” được cô ta, cũng không bắt lỗi được chồng, chả lẽ kệ mặc. Dù gì, Ngọc Anh cũng không thể để tình trạng này kéo dài thêm 1 ngày nào nữa. Việc hôm nay cô làm hơi lỗ mãng rồi. “Phải bình tĩnh lại. Làm lành với chồng đã. Chả lẽ mình lại chịu thua cô ta” – Ngọc Anh nhủ thầm.