Từ một người con gái ngoan hiền, không bao giờ biết cáu giận nhưng giờ đây, có lúc tôi đã trở nên nóng tính và lầm lì. Có lẽ, tôi đã bị trầm cảm. Cuộc sống gia đình đã làm tôi trở thành một con người như thế.
“Ghét của nào trời trao của ấy”. Có lẽ tôi là một người hoàn toàn ứng với câu nói xa xưa này. Vốn là một người con gái ngoan hiền, chưa bao giờ tôi phải để ai phàn nàn hay trách cứ về bản thân. Theo nhận xét của nhiều người thì tôi rất nhút nhát và có một vẻ ngoài ưa nhìn, đáng yêu. Chính vì vậy, tôi luôn được nhiều chàng trai theo đuổi. Tất cả những người đàn ông khi muốn tôi là bạn gái đều có ý định tiến đến hôn nhân nghiêm túc nhưng không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy sợ cảnh phải lấy chồng. Tôi chạy trốn tất cả, mặc cho họ khổ sở theo đuổi như thế nào. Tôi luôn nghĩ sẽ không bao giờ lập gia đình, có lẽ vì chính bản thân tôi đã chứng kiến nhiều cảnh vợ chồng không hạnh phúc, cảnh những người vợ gặp phải ông chồng vũ phu, cờ bạc, rượu chè, trai gái… Tôi thực sự thấy cuộc sống chịu đựng như vậy khổ nhục như thế nào.
Tôi cứ như vậy cho đến khi 26 tuổi, cái tuổi mà ở quê người ta đã cho là có vấn đề. Ông bà, bố mẹ, bạn bè của tôi lúc nào cũng lo lắng và muốn tôi yên bề gia thất. Hối thúc mãi thì cuối cùng tôi cũng đành “nhắm mắt làm liều”. Người mà tôi chấp nhận theo chân cũng là một người bạn cùng học của tôi ngày xưa. Tuy vẫn chơi với nhau nhưng tôi không hề có ý định sẽ tiến xa hơn tình bạn bởi anh ấy là một người khác hẳn tính cách của tôi.
Tất cả những gì mà tôi sợ hãi về một người chồng có lẽ anh đều hội tụ gần đủ. Vì có cái nhìn tương đối chuẩn về đàn ông nên tôi đã nhận thấy những tính cách đó của anh ngay từ khi chúng tôi là bạn bè. Nhưng tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại buông xuôi và chấp nhận sau bao ngày từ chối. Anh đã quỳ và thề với tôi rằng nếu như tôi bỏ qua những gì trong quá khứ của anh và chấp nhận lấy anh, anh sẽ không bao giờ quên, sẽ làm mọi điều bù đắp cho tôi. Thậm chí, không cần tôi yêu anh mà chỉ cần anh yêu tôi là đủ. Sau này, bằng tình yêu của anh, anh sẽ làm cho tôi có tình cảm ngược lại. Vài lần, anh còn dọa sẽ tự vẫn nếu tôi không chấp nhận tình cảm của anh. Gia đình tôi, ai cũng nói là anh yêu tôi thật lòng và tin là anh sẽ thay đổi tính cách trước đây khi có gia đình.
Các bạn ạ, những hành động, câu hứa của anh như thế đó. Anh ấy đã làm cho tôi – một người con gái sống nội tâm và tình cảm cũng đành chấp nhận và coi như duyên phận. Kết quả là đám cưới được diễn ra ngay sau đó một tháng và cũng là một tháng tôi khóc ròng rã, mất ăn mất ngủ. Đến ngày cưới, tôi sút mất 9 kg.
Làm vợ anh, tôi đã không đả động đến quá khứ và cố gắng vun vén cho gia đình. Tôi hy vọng rằng anh sẽ giữ đúng những gì hứa với tôi trước đây nhưng cuộc sống yên bình đó không được bao lâu bởi bản chất con người anh lại trở về. Nhậu nhét, bồ bịch, cờ bạc… là những thú vui triền miên của anh vào những lúc ngoài giờ đi làm. Anh coi tôi chỉ như một người phụ nữ giúp việc. Anh đi đâu, làm gì cũng không bao giờ nói với tôi một tiếng, thậm chí đi chơi tới 2-3h sáng và ngủ khách sạn qua đêm. Anh vẫn coi đó là một việc bình thường. Tôi gọi điện thì không bao giờ anh nghe máy. Khuyên mãi cũng không được, thậm chí anh còn luôn kiếm chuyện để ra ngoài mà chẳng cần quan tâm tới cảm giác của tôi.
Khi có bầu đứa thứ nhất, vì buồn chán, vì trầm cảm mà tôi đã không giữ được cái thai trong bụng. Đứa thứ 2, tôi cũng động lên động xuống vì hết đứa này, đứa kia (bồ bịch của anh) điện thoại phá đám. Nhưng cố gắng thì cuối cùng đứa bé cũng chào đời. Lẽ ra đó phải là lý do để anh trở nên bận bịu và quan tâm tới gia đình hơn nhưng không, chính lúc này, anh bắt đầu cặp bồ dài hạn với một cô gái chưa chồng. Những dấu hiệu ngoại tình bị tôi phát hiện và nói ra thì anh chửi lại. Tôi chỉ biết khóc và khóc. cho đến ngày có những chứng cứ không thể chối cái nữa, anh mới cúi đầu nhận lỗi nhưng đó là khi cuộc tình đó đã kéo dài được một năm. Trong một năm ấy, tiền lương anh đều dành cho những cuộc đi chơi, đàn đúm nhậu nhẹt. Tôi đã tự lo cho con bằng khoản tiền lương ít ỏi của mình.
Tôi đau khổ tột cùng và đề nghị anh ấy ly dị nhưng gia đình, bạn bè ai cũng khuyên tôi nên cho anh ấy một cơ hội cuối cùng để sửa đổi. Bản thân anh ấy cũng đã hứa với tôi quá nhiều lần nhưng chưa bao giờ thực hiện đúng cả. Lần này cũng vậy, anh ấy hứa sẽ làm lại từ đầu nhưng tôi không còn một chút niềm tin nào nữa vào con người ấy.
Điều làm cho tôi buồn hơn là khi biết mình mang thai đứa thứ 3. Khi biết điều đó, tôi lại khóc ròng rã và thương cho một đứa trẻ nữa sẽ phải khổ. Giờ tôi thấy mình như một người mang tội lớn với con vậy. Sống với người chồng như vậy mãi, tôi sẽ không chịu được nữa. Còn nếu chia tay thì con tôi sẽ phải chịu cảnh thiếu cha hoặc mẹ. Hai dòng nước mắt tôi vẫn chảy dài hằng đêm, gần như muốn cạn kiệt sau 4 năm lấy chồng. Nếu cuộc sống cứ kéo dài mãi như thế này chắc tôi sẽ rơi vào trạng thái trầm cảm nặng và không lối thoát.
Ai nhìn vào bề ngoài cũng bảo tôi là một người sung sướng nhưng cuộc sống đâu đơn giản, chỉ là tầm nhìn hôm nay. Đâu phải sự thật nào cũng dễ hiểu như đôi mắt đời đang thấy. Chỉ khi nào người cùng trong hoàn cảnh mới hiểu được nỗi khổ. Từ một người con gái ngoan hiền, không bao giờ biết cáu giận nhưng giờ đây, có lúc tôi đã trở nên nóng tính và lầm lì. Có lẽ, tôi đã bị trầm cảm. Cuộc sống gia đình đã làm tôi trở thành một con người như thế. Tôi viết lên đây những dòng tâm sự này để mong các bạn hãy giúp tôi và cho tôi những lời khuyên để tôi tháo gỡ những khó khăn trong cuộc sống tôi đang chịu đựng và tìm lại nụ cười. Cám ơn các bạn!
ngoc anh đã bình luận
bạn ah, tôi không hiểu sao bạn lại có thể chịu đựng được như vậy cơ chứ! Chuyện này một phần cũng do bạn, bạn đã sai lầm khi lấy chồng mà “nhắm mắt làm liều”, buông xuôi chấp nhận dù không yêu và biết anh ta là một người hội tụ tất cả những gi bạn lo sợ. Bạn nói rằng bạn có cái nhìn rất chuẩn về đàn ông mà tại sao bạn lại lấy một người không ra gì như vậy. Rồi cưới xong, a ta tỏ ra là một người đàn ông tệ bạc, vậy bạn vẫn cứ chấp nhận để chào đời đến đứa thứ 3 trong vòng chỉ cưới có 4 năm. Tôi không biết phải thương cho bạn hay trách bạn đây. Bạn đã sai lầm ngay từ khi quyết định kết hôn với 1 người mà bạn không yêu. Nhưng dù sao, trễ vẫn còn hơn. Một người chồng, người cha như vậy không có còn hơn. Bạn hãy 1 lần ngồi thẳng thắn trao đổi, xem xét, tại sao chồng bạn tệ như bạn nói nhưng tại sao mọi người vẫn đứng về phía anh ấy, nếu chồng bạn vẫn không sửa được thĩ hãy dứt khoát thôi bạn ah. Con cái bạn sống trong 1 gđ như vậy cũng khó mà phát triển toàn diện khi cha thì bồ bịch, ăn chơi, mẹ thì cáu gắt,… Thà chia tay để tập trung thời gian để bạn tĩnh tâm chăm sóc, giáo dục con, đó là 1 hạnh phúc lớn. Đâu phải đứa trẻ nào cũng hư khi không có đủ cha mẹ bên cạnh. Chúc bạn có 1 quyết định sáng suốt và sớm tìm lại nụ cười.