Bị đánh, vợ anh vừa khóc, vừa nói: “Ông ta có nhiều tiền như vậy, em biết phải làm sao. Mới đầu, em cũng cự tuyệt, nhưng ông ta vẫn thường xuyên đến cửa hàng nơi em làm. Ông ta cho em xe máy, rồi còn hứa sẽ mua cho em một cửa hàng nhỏ để em tự kinh doanh riêng.
Đi làm về, anh Thành (Nhân Mỹ, Từ Liêm, Hà Nội) giật mình khi thấy những người ở cùng dãy trọ với anh đang thò đầu ra khỏi cửa, nhìn về phía phòng anh xì xào, bán tán. Thấy anh, họ ái ngại rồi ai về nhà nấy đóng chặt cửa phòng.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh về phòng gõ cửa, một lúc sau mới thấy Thương – vợ anh ra mở cửa với khuôn mặt hằn rõ một bàn tay bên má phải, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Còn trong phòng, ngoài vợ anh, có một người phụ nữ lạ mặt, khoảng 35-40 tuổi. Anh chưa kịp hỏi chuyện gì thì Thương đã bảo: “Anh ra ngoài một lúc, con em gửi bên phòng chị Mai, lát nữa em giải thích cho anh sau, rồi anh muốn xử sao cũng được”. Nói rồi không đợi anh trả lời, cô đóng cửa phòng.
Sang phòng bên cạnh đón con, anh thấy chị Mai thở dài bảo: “Hình như vợ chú có quan hệ mờ ám gì với chồng người khác, giờ vợ ông ta tìm đến tận nơi hỏi tội, nhưng bà ấy cũng không muốn làm lớn chuyện thì phải”.
Không thể về phòng, lại không muốn chị hàng xóm nhìn mình với con mắt thương hại, anh ôm con ra ngồi ở hành lang dãy trọ, lòng thấp thỏm lo lắng không biết người phụ nữ kia có làm gì vợ mình hay không.
Vừa ôm con, anh vừa ngẫm nghĩ, đúng là dạo này Thương thay đổi không ít. Cô thường chăm chút, ăn diện hơn, có thêm nhiều quần áo mới, thậm chí còn đi xăm mắt, xăm môi. Anh hỏi “tiền đâu” thì vợ giải thích “một chị làm cùng rủ đi, chị ấy là hội viên của thẩm mỹ viện đó nên bao luôn em”. Rồi tháng trước, vợ anh mang về một cái xe máy, bảo em trai đi Nhật về mua cho. Lúc đó, anh tin vợ nên hoàn toàn không nghi ngờ gì…
Gần một tiếng sau, người phụ nữ lạ mới bước ra khỏi phòng. Nhìn thấy anh, chị ta lên tiếng: “Cậu quản vợ cho tốt đi. Tôi không muốn làm lớn chuyện, cũng không cần lấy lại xe máy bởi tiền thì tôi không thiếu. Nhưng nếu tôi còn thấy vợ cậu léng phéng với chồng tôi thì đừng có trách tôi quá đáng…”
Vào phòng, không để vợ giải thích, anh vung tay tát cô một cái như trời giáng: “Cô thật đê tiện!”. Con anh thấy bố đánh mẹ khóc ré lên, còn anh thấy mình thật bất lực.
Bị đánh, vợ anh vừa khóc, vừa nói: “Ông ta có nhiều tiền như vậy, em biết phải làm sao. Mới đầu, em cũng cự tuyệt, nhưng ông ta vẫn thường xuyên đến cửa hàng nơi em làm. Ông ta cho em xe máy, rồi còn hứa sẽ mua cho em một cửa hàng nhỏ để em tự kinh doanh riêng. Chúng ta lúc nào cũng thiếu tiền, em chỉ nghĩ, em sẽ qua lại với ông ấy đến khi ông ấy có thể mua cho em một cửa hàng, như thế cuộc sống vợ chồng mình sẽ khá hơn. Lúc đó, biết đâu ông ta cũng chán em rồi”.
“Cô câm miệng đi. Cô như thế có khác gì ‘gái’ đâu”, anh quát to.
Vợ anh không hề sợ mà còn lớn tiếng: “Thế anh nói tôi phải làm sao, tháng nào cũng phải chắt bóp, thậm chí còn phải vay mượn thêm bạn bè mới đủ sống. Tiền ăn uống, tiền sữa cho con, tháng nào tôi cũng quoay mòng mòng. Đi làm cũng nghĩ đến tiền, ngủ cũng nghĩ đến tiền…”
“Trước khi lên đây, tôi đã bảo cuộc sống thành phố không dễ thở rồi còn gì. Cô cứ tưởng, sống ở thủ đô là sướng lắm à? Giờ thì sáng mắt ra chưa?”, anh lại điên tiết.
Nói qua, nói lại, hai vợ chồng không tránh được những lời xúc phạm đến nhau. Anh thấy mình thật bất lực, làm chồng không nuôi nổi vợ con, để vợ vì tiền mà đi cặp bồ.
Anh và Thương vốn cùng quê Hải Dương, lấy nhau khi cả hai mới 20 tuổi. Ở quê, ruộng đất ít, cuộc sống cũng không dư dả mà thời gian rỗi lại nhiều. Vậy là sau khi con được 1 tuổi, anh quyết định lên Hà Nội làm công nhân xây dựng. Hàng tháng, ngoài tiền ăn tiêu, anh còn tiết kiệm được một ít mang về cho vợ con.
Đầu năm nay, con trai được 3 tuổi, với lý do vợ chồng xa nhau không ổn, lại lo lắng chồng ở một mình sẽ dễ sa ngã, Thương nhất quyết lên Hà Nội với chồng.
Trước đây có một mình, anh ăn ở tại công trình, giờ hai vợ chồng mỗi tháng đều đặn tốn thêm gần 2 triệu tiền thuê nhà. Với dáng người cao ráo, khuôn mặt ưa nhìn, Thương được một người quen giới thiệu đi bán quần áo trong một trung tâm thương mại lớn. Hai vợ chồng lương chưa đầy 7 triệu, lại còn tiền sữa, tiền học của con, tháng nào cố gắng lắm mới đủ chi trả…
Có lẽ quá mệt mỏi vì chuyện cơm áo gạo tiền, Thương đã dễ dàng “ngã” vào vòng tay người đàn ông giàu có kia.
Quá giận vợ nhưng anh cũng chưa biết phải làm thế nào. Con đường tìm kế sinh nhai vẫn mờ mịt và đầy chông gai. Về quê thì hai vợ chồng sẽ làm gì? Còn ở lại, liệu vợ anh có “ngựa quen đường cũ”.
Nhí nhố cô nương đã bình luận
cuộc sống
luyến đã bình luận
đúng là cuộc sống quá bất công nhưng dù sao như vậy cũng k nên
Huyên đã bình luận
Cặp thế là ko dc rồi, ko phải vì tiền mà như thế dc ma.
Ớt ngọt! đã bình luận
Cuộc sống ”Cơm áo gạo tiền” mà!
Cái được thì ít nhưng nhìn thấy rõ ràng.
Cái mất không nhìn thấy nhưng lại vô cùng lớn lao: Tình yêu, niềm tin, danh dự và uy tín với tất cả mọi người!