Chỉ có điều, trở về nhà đã gần nửa năm trời nhưng lúc nào anh cũng chỉ như cái bóng, không nói năng với vợ lời nào. Suốt ngày anh chỉ đi làm rồi trở về nhà. Không chuyện trò, không trách mắng, cũng không chịu ký vào đơn ly hôn, dù chị đã viết sẵn lên bàn.
Chị sinh ra trong một miền quê nghèo ở tỉnh Thanh Hóa. Học hết cấp 3, chị xin làm công nhân cho một doanh nghiệp nhà nước. Gia đình chị không giàu có, nhưng bù lại chị khá xinh đẹp, được nhiều người con trai để ý, yêu thương.
Năm 22 tuổi lấy chồng, chồng chị là một người đàn ông sinh ra trong một gia đình khá giả và thành đạt. Anh yêu chị và chị cũng yêu anh. Sau đám cưới không lâu, chị sinh được một bé trai bụ bẫm, cuộc sống gia đình càng trở nên đầm ấm và hạnh phúc hơn. Chị cũng khá mãn nguyện với những gì mình đang có, và luôn cảm ơn số phận đã đưa anh đến với chị.
Nhưng cuộc sống thật trớ trêu, hạnh phúc tưởng như đã nằm gọn trong tay bỗng dưng lại tuột mất, tất cả cũng chỉ tại chị đã phản bội lại chồng mình.
Hồi đó, khi con chị được 2 tuổi, chồng phải đi công tác nước ngoài hơn 2 năm trời. Là một người phụ nữ đã có chồng, lại khá mãn nguyên với cuộc sống gia đình, nên chị nghĩ mình đủ bản lĩnh để đợi ngày chồng trở về. Thế nhưng, chị đã không làm được điều đó.
Sau 1 năm, lúc ấy con trai chị được hơn 3 tuổi, cơ thể chị đã dần lấy lại được vóc dáng thon gọn như hồi con gái. Lại biết chồng đi công tác xa nhà, vì thế chị được vài người cùng công ty tán tỉnh. Trong đó, có một người hay tỏ thái độ quan tâm “đặc biệt” đối với chị.
Anh ta hay mua tặng những món quà nho nhỏ vào những ngày lễ, ngày sinh nhật của chị. Trong khi đó, chồng đi công tác đã gần 2 năm, nhưng anh cũng chẳng bao giờ gửi tặng cho chị một thứ gì. Thậm chí, điện thoại cũng không nhiều, anh bảo vì anh rất bận.
Nghĩ vậy, chị cũng thấy chạnh lòng. Trong một dịp công ty tổ chức liên hoan, chị đã không giữ nổi mình mà ngã vào lòng người đàn ông đó. Sau khi sự việc xảy ra, chị đã day dứt và ân hận rất nhiều. Nhưng chẳng hiểu sao, chị không vượt qua được chính mình mà vẫn tiếp tục gặp gỡ anh ta ở nhà nghỉ.
Chuyện đến tai gia đình chồng chị. Và chồng chị biết. Anh đã trở về nhà trước thời hạn công tác 2 tháng. Chị chuẩn bị sẵn tinh thần để bước chân ra khỏi ngôi nhà này, vì chị biết anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chị.
Thế nhưng khi trở về đến nhà, chồng chị lại tỏ thái độ hoàn toàn khác. Anh không mắng mỏ, không đánh đập và đay nghiến chị.
Chỉ có điều, trở về nhà đã gần nửa năm trời nhưng lúc nào anh cũng chỉ như cái bóng, không nói năng với vợ lời nào. Suốt ngày anh chỉ đi làm rồi trở về nhà. Không chuyện trò, không trách mắng, cũng không chịu ký vào đơn ly hôn, dù chị đã viết sẵn lên bàn.
Chị không hiểu nổi anh đang muốn gì. Giá như anh cứ đánh cứ mắng, cứ chửi bới và đuổi chị ra khỏi nhà, có lẽ chị lại thấy nhẹ nhàng hơn. Đằng này, anh cứ im lặng, không nói lời nào…
luyến đã bình luận
hãy nói chuyện với anh ấy chị ak, anh ấy nghĩ cho gia đình thì như vậy hoặc anh ấy muốn chị phải như vậy suốt đời
tram đã bình luận
có lẽ a yêu chị nên đã im lặng và chịu đau khổ một mình, chị nên nc vớ a ay
Hello kitty đã bình luận
Có lẽ anh ấy bị tổn thương nghiêm trọng nhưng lại quá yêu chị,không muốn mất chị nên im lặng vậy đấy.chị hãy thử một lần nói chuyện xin anh tha thứ đi,hãy cứu lấy gia đình bé nhỏ cuả chị.
muathu đã bình luận
Khong co noi dau nao hon dau………………………………………………………..
Ngọc Ánh đã bình luận
haizzz cuộc đời thật đáng buồn, 2n có là j?? so với nỗi đau cả đời người