Đến một ngày, anh họ tôi quýnh quáng gọi cho tôi, thông báo một chuyện làm cho tôi rụng rời. Trước chồng tôi, cô người mẫu trẻ từng cặp với một đại gia khác và ông ta mới qua đời vì AIDS. Gần như ngay lập tức, tôi bỏ công bỏ việc, lao đến bệnh viện xét nghiệm máu.
Chồng tôi và tôi bằng tuổi, chúng tôi đã từng rất yêu nhau, yêu trọn con tim trẻ trung và đầy nhiệt huyết. Ra trường, chúng tôi làm đám cưới trong sự chúc phúc của gia đình, bạn bè. Ai cũng ghen tị với tình yêu dài lâu, bền bỉ của chúng tôi. Tôi và anh đã cùng nắm tay nhau vượt qua bao vất vả, sóng gió của cuộc đời. Từ hai bàn tay trắng, vợ chồng tôi đã gây dựng nên một cơ ngơi không thua kém ai.
Anh trở thành một giám đốc của công ty xây dựng, còn tôi làm một nhân viên giao dịch tại ngân hàng. Công việc cũng nhàn hạ, tôi chuyên tâm chăm lo cho gia đình nhỏ, tạo điều kiện cho chồng phát triển sự nghiệp. Đôi khi đọc những mẩu báo nói về chuyện bồ nhí của các chàng giám đốc, tôi cũng lo lắng, âu sầu, nhưng rồi lại tặc lưỡi: “Thôi thì mắt không thấy, tim không đau”. Ấy thế mà tôi muốn khuất mắt trông coi cũng chẳng được.
Trước giờ, chuyện chồng tôi đi công tác qua đêm cũng chẳng phải chuyện gì lạ lùng nên ngày hôm ấy, khi anh xách đồ ra khỏi nhà, tôi không thể nào biết rằng một bước ngoặt đau lòng sắp đến với mình. Đêm hôm ấy, tôi đang ngủ thì có một tin nhắn gửi đến: “Anh Trung làm em quá hạnh phúc và sung sướng quá!”. Không thể nào tin vào những gì mình vừa đọc, tôi gọi vào máy của chồng thì lại một giọng thỏ thẻ vang lên: “Vừa hoan hỷ xong, anh ấy đang ngủ say như cún con, đáng yêu lắm chị ạ”. Tôi đòi nói chuyện với chồng thì cô ta lại nói: “Anh ấy đang mệt mà chị, sao chị nỡ lòng nào…Thôi mai chị gọi lại nhé!”. Rồi, cô ta cụp máy. Tôi điên hết cả ruột gan, cả đêm không ngủ được.
Hai ngày sau, chồng đi công tác về, tôi chất vấn thì anh phá lên cười, nói hôm ấy bỏ quên điện thoại ở phòng làm việc, mấy đứa thanh niên trong công ty nhặt được trêu thôi. Bán tín bán nghi, nhưng thấy chồng bình thản, tôi cũng không chất vấn thêm nữa…
Thế nhưng tôi đâu phải kẻ ngốc mà dễ dàng tin vào lời biện minh vớ vẩn như vậy, làm gì có nhân viên nào dám trêu vợ sếp quá lố như thế. Vốn có người anh họ đang làm công ty thám tử, tôi đã đến nhờ anh giúp theo dõi ông chồng quý hóa. Chỉ vài ngày sau, tôi đã nhận được kết quả kèm theo lời dặn dò của anh họ: “Chuyện này tùy cô giải quyết, anh hứa sẽ kín tiếng không bao giờ nói ra nếu cô quyết định im lặng!”. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tôi vẫn chết lặng khi nhìn thấy cảnh chồng mình đi nghỉ mát, ôm vai bá cổ cô nàng kia. Nghe nói, cô ta là một người mẫu mới nổi, trẻ trung, xinh đẹp, sành điệu. “Thảo nào chồng mình chẳng sa lưới” – Tôi cay đắng nghĩ thầm.
Điên nhất là chồng tôi còn mua cho cô ta một căn hộ chung cư nhỏ để tiện cho lão hú hí. Ngày hôm ấy, tôi đã khóc hết nước mắt. Nhớ đến bao năm tình cảm vợ chồng mặn nồng, đến những hi sinh mà tôi đã bỏ ra để đổi lấy thành công cho chồng, tôi càng thêm uất nghẹn. Tôi đã viết sẵn đơn li hôn. Tôi đã tính nổi khùng lên thuê người dằn mặt bố nhí của chồng một trận. Thế nhưng cuối cùng, nghĩ tới thanh danh gia đình, tới đứa con gái nhỏ còn đang tuổi đi học, tôi đã gạt nước mắt, quyết định cho tất cả chìm vào trong lãng quên chỉ để con tôi có một cuộc sống bình yên và hạnh phúc.
Nhưng bồ nhí của chồng tôi đúng là một kẻ không biết điều, cô ta ngày ngày gọi điện đến nói tôi là kẻ không biết giữ chồng, rằng chồng tôi chỉ yêu mỗi mình cô ta, rằng chỉ có cô ta mới đem lại hạnh phúc đích thực cho anh. Thậm chí, cô ta còn copy những tin nhắn của chồng tôi và nhắn lại cho xem hay kể về những buổi đi chơi, những chuyến đi du lịch của riêng 2 người để chọc tức tôi. Nói thật, từ ngày phát hiện chồng ngoại tình, tôi đã chẳng còn tha thiết tình cảm gì nữa. Dù rất bực mình với kiểu quá đáng của cô ta, tôi cũng chẳng thèm quan tâm, giờ tôi sống với anh chỉ vì con. Tôi nói thẳng với cô ta như vậy thì ả có vẻ ấm ức lắm. Rồi từ ấy thì cũng tịt, không gọi điện phiền hà tôi nữa.
Bẵng đi mấy hôm, tôi nhận được một bưu phẩm ở cơ quan, mở ra thì trong đó toàn là ảnh phòng the của chồng và nhân tình, còn có cả một đĩa DVD quay lại cảnh giường chiếu giữa hai kẻ đốn mạt. Không thể chịu nổi sự điên rồ của cô ta, tôi gọi ngay cho chồng về nhà có việc gấp.
Đến nhà, tôi nhẹ nhàng đặt phong bao lên bàn, bảo chồng mở ra xem. Anh ta chết đứng trước bằng chứng ngoại tình của mình. Ngay lập tức, anh ta quỳ xuống dưới chân tôi, khóc lóc, xin lỗi, van nài tôi tha thứ. Chưa bao giờ tôi thấy khinh bỉ chồng mình như thế. Anh ta thật quá hèn hạ, nhục nhã. Tôi đỡ chồng lên, nói với anh ta rằng tôi thật sự sống với anh ta chỉ vì con, chứ tình yêu thì đã không còn nữa rồi. Tôi nói anh ta đừng làm hành động hèn mọn ấy nữa, chỉ làm cho tôi thêm thất vọng vì đã chọn nhầm người mà thôi. Tôi nói chồng tôi kêu người tình biết thân biết phận, xin hãy để cho tôi và con gái tôi có một cuộc sống yên bình.
Chuyện hai kẻ đó có qua lại với nhau nữa hay không, tôi không tìm hiểu, đối với tôi cũng chẳng có gì quan trọng nữa. Đến một ngày, anh họ tôi quýnh quáng gọi cho tôi, thông báo một chuyện làm cho tôi rụng rời. Trước chồng tôi, cô người mẫu trẻ từng cặp với một đại gia khác và ông ta mới qua đời vì AIDS. Gần như ngay lập tức, tôi bỏ công bỏ việc, lao đến bệnh viện xét nghiệm máu. Tôi như mất hết cả hồn vía, trong lòng rối loạn, chỉ lo không biết mình có mệnh hệ gì thì ai lo cho con. Tôi còn sợ hãi không biết nếu chồng tôi và tôi mắc bệnh rồi, trong quá trình chăm sóc con gái, có làm lây bệnh cho cháu không?
Tâm trí tôi đang hoảng loạn, về đến cổng lại gặp bồ nhí của chồng. Tôi đã đang sôi hết cả ruột gan cô ta lại còn lao đến, vẫn một bài cũ là khuyên tôi bỏ chồng, rồi gào khóc như một kẻ điên. Hết chịu nổi, tôi lao vào tát cho cô ta một cái, rồi như con thú trút giận lên kẻ đã phá hủy gia đình tôi. Chồng tôi về nhà đúng lúc ấy nhưng cũng chẳng dám xông ra ngăn cản, anh ta ngỡ ngàng…
Sau cơn ghen, cả ba người chúng tôi vào nhà nói chuyện. Cô bồ của chồng tôi bám dính lấy anh khóc lóc. Còn tôi, như ly nước đầy thêm giọt tràn, cuối cùng đã không thể chịu được. Bỏ mặc hai kẻ khốn nạn trong phòng khách, tôi vào phòng thu dẹp đồ đạc của mình và con, lấy tờ đơn li dị tôi viết nhiều tháng trước. Tôi đặt tờ đơn lên bàn, kể cho hai kẻ khốn nạn về cái chết của người tình cũ cô bồ. Chồng tôi và cô ta sững người. Nhìn vẻ sợ hãi tột cùng trên khuôn mặt 2 kẻ phụ tình, tôi càng thêm khinh bỉ, rẻ mạt.
Nhưng đau khổ với tôi không chỉ dừng lại tại đó khi vài hôm sau từ bệnh viện, tôi đã nhận được kết quả dương tính với HIV. Lòng tôi đau đớn vô cùng. Sao ông trời lại đặt tôi vào đường cùng không lối thoát như vậy? Không lâu sau, chồng tôi cũng biết là anh bị bệnh, anh liên tục xin lỗi tôi, anh rất hối hận, trong thâm tâm anh luôn muốn được sống với tôi và các con những ngày cuối đời. Thế nhưng trong lòng tôi hiện giờ chỉ còn cảm thấy hận anh- người đã hủy hoại cuộc sống tôi và chính những đứa con của anh nữa. Tôi rất suy sụp dù con gái tôi không bị nhiễm HIV từ bố mẹ nhưng tương lai cháu sẽ thế nào khi cả bố và mẹ đều mắc căn bệnh thế kỉ và rời xa cháu chỉ một ngày gần đây?
Đã có những lúc dại dột tôi chỉ muốn chết đi cho rồi nhưng nghĩ đến con gái, tôi đã dũng cảm sống tiếp. Tôi chiến đấu với bệnh tật từng ngày chỉ mong ông trời cho tôi sống thêm nhiều tháng ngày nữa để chăm chút cho con gái nhỏ. Bây giờ cuộc sống của tôi mất phương hướng quá, dù nghĩ đến con để sống tiếp nhưng thật sự tôi không biết làm sao để sống trên cõi đời này nữa đây?
thuvinh đã bình luận
đọc xong câu chuyện của chị tôi muốn chảy nước mắt , đàn ông thật là kẻ đốn mạt . chị quá lương thiện chắc tôi trong trường hợp đó tôi sẽ chém chết cả hai kẻ khốn nạn kia .
luyến đã bình luận
tại sao ông trời lại nhẫn tâm vậy, chị làm gì sai chứ, có sai là cái loại mèo mả gà đồng kia chứ, dù có thế nào thì tại sao lại khôgn để chị 1 mình nuôi con, đáng chết là 2 kẻ kia mới đúng, sao trên đời lại lắm bất công như vậy. Chị hãy cứ mỉm cười vì rằng chị có người con gái nữa, nhưng cũng đáng thương lắm.
Giang đã bình luận
Khi xem xong câu chuyện của gia đình chị em đã rơi nước mắt và cảm thấy nó như là câu chuyện của một cô gái trong phim ảnh. Em mong chi hãy lạc quan và kiên cường.
thuy đã bình luận
“Đánh kẻ chạy đi, chứ không ai đánh kẻ chạy lai” câu nói đó, chị nên tha thứ cho người chồng đó đi. Không biết có phải do tôi đọc kinh của Phật mà tôi có cái nhìn như vậy không? Chị thật đáng thương, anh ta còn dáng thương hơn chị nữa đó, hãy tha thứ cho anh ta đi chị ạ. Nếu chị không tha thứ được, tôi nghĩ chị tìm hiểu kinh Phật mà học cách tha thứ, tại chùa Sùng Phúc, gia Lâm có thiền viện Sùng Phúc nổi tiếng về kinh Phật dạy con người các việc thiện, chị dành chút thời gian đến đó tìm hiểu xem sao. Còn về con gái chị, có bị nhiễm bệnh hay không, y học hiện đại tại sao chị ngồi đó mà ca thán không đưa con đi khám và xét nghiệm xem sao, nhưng căn bệnh hiểm nghèo đó lây mạnh nhất là đường tình dục, qua đường máu, chị hãy yên tâm. nhiễm bệnh nhưng nhiều người sống khỏe mạnh vẫn kéo dài sự sống đó. sống tốt làm thiện nhiều để tích nghiệp Phúc cho mình chị nhé, ngồi thiền cũng là cách tốt nhất cho tâm trí mình bớt khủng hoảng đó chị, chúc chị sống khỏe và sống tốt nhé
trinh hải sa đã bình luận
không nỗi đau nào nói thành lời được, đau lắm.
dolly đã bình luận
cố lên chị.chị thật đáng thương.còn chồng chị thật đáng trách,tinh thần lạc quan sẽ đem lại sự sống lâu dài.rất nhiều người bị bệnh nhưng họ vẫn sống được rất lâu vì họ uống thuốc đầy đủ và tinh thần họ thoải mái đó chị.