Chuyện trở nên rắc rối khi một tuần sau, chồng tôi hẹn tôi nói chuyện và thú nhận Hồng đã có thai hơn 1 tháng với anh. Vậy là hai kẻ ấy đã dan díu với nhau ngay từ thời gian cô ta ở nhà tôi. Tôi nuốt vào trong lòng giọt nước mắt đắng cay. Còn trách ai được nữa. Chính tôi đã cõng rắn về nhà.
Sinh ra trong một gia đình tri thức khá giả, tôi được bố mẹ lo cho ăn học đầy đủ, cẩn thận. Học xong Đại học, tôi thi đỗ một học bổng thạc sĩ ở Thụy Điển. Tôi và anh quen nhau chính tại nơi ấy. Nơi đất khách quê người, gặp được một người đồng hương là niềm vui lớn. Chúng tôi dựa vào nhau, chia sẻ cùng nhau bao khó khăn những ngày xa xứ ấy. Từ tình cảm anh em, bạn bè, tình yêu nảy nở. Sau khi hai đứa tốt nghiệp, về Việt Nam, chúng tôi làm đám cưới.
Khi mới về nước, tôi và chồng cùng xin vào làm giảng viên tại trường Đại học trước kia bố tôi làm việc. Trẻ tuổi, lại yêu nghề, cả hai chúng tôi đều rất thân thiết với các em học sinh. Riêng anh lại càng được sinh viên nữ hâm mộ. Nhiều lúc trên facebook của anh, các em sinh viên vào còn chẳng thèm gọi anh là thầy mà toàn “anh, em” ngọt xớt, thậm chí có đứa còn trắng trợn gọi là anh yêu… Lúc đầu, tôi cũng ghen dữ lắm, nhưng về sau, nghĩ bọn trẻ nghịch ngợm, vả lại chắc các em thấy thầy giáo trẻ nên đùa, tôi cũng chẳng để ý.
Năm 2010, tôi lần đầu tiên được chủ nhiệm một lớp niên chế tại trường. Ngay từ khi vào lớp, tôi rất ấn tượng với một cô bé. Em tên Hồng, là người Thanh Hóa, đồng hương với chồng tôi. Người em nhỏ thó, gầy gò, da ngăm ngăm nhưng bù lại, đôi mắt rất sáng và nụ cười duyên của em lại rất hút hồn người khác. Buổi đầu tiên, em đã xung phong làm lớp trưởng. Gia đình nghèo, bố mất từ khi em còn nhỏ, mẹ ốm yếu liên miên, Hồng quyết tâm học để thoát nghèo. Không chỉ học giỏi, sự tháo vát, nhanh nhẹn của em làm tôi rất quý. Ngoài việc trên lớp, cô trò thỉnh thoảng vẫn cùng nhau đi trà chanh, nói đủ chuyện trên trời dưới biển. Phải nói, Hồng là một người con gái nói chuyện rất duyên và cuốn hút. Cô trò chúng tôi rất hợp nhau và ngày càng thân thiết. Tôi dần dần coi em không chỉ là một sinh viên mà như một em gái bé bỏng của mình.
Một buổi tối, tầm 11 giờ, tôi nhận được tin nhắn từ Hồng vẻn vẹn hai chữ: “Cứu em!”. Lo lắng, tôi gọi điện cho Hồng liên tục nhưng em không bắt máy. Tôi vội gọi cho một sinh viên trong lớp hỏi địa chỉ của Hồng rồi cùng ông xã chạy đến đó. Tới nơi, chúng tôi gọi cửa ầm ĩ nhưng không ai ra mở. Tôi phải gọi công an phường gần đó hỗ trợ. Phá được khóa vào nhà, chúng tôi thấy ông chủ chỗ trọ đang ngã vật trên sàn nhà còn Hồng đang ngồi thu lu một góc khóc, quần áo trên người xộc xệch. Thì ra ông chủ say rượu, tính có hành động sàm sỡ với Hồng. Hoảng loạn, em dùng cây đèn bàn đánh vào đầu lão bất tỉnh…
Tuy chưa có chuyện gì xảy ra nhưng tâm lý của Hồng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Vì lo cho em, tôi bàn với chồng đưa em về nhà mình chăm sóc, để em sinh hoạt trong căn phòng vợ chồng tôi dự tính làm phòng ngủ cho con sau này. Tôi và chồng đã nhiệt tình giúp đỡ, tận lòng chăm sóc Hồng. Từ khi về ở nhà tôi, em vui vẻ hơn hẳn, tâm lý em ổn định, nụ cười đã trở lại thường xuyên trên môi em. Hồng và chồng tôi rất hợp nhau.
Bữa cơm, hai người chuyện trò khá vui vẻ, những câu chuyện, kỷ niệm về tuổi thơ gắn với quê hương làm hai người xích lại gần nhau hơn. Dần dần, tôi có cảm giác rất kỳ lạ và thật sự ghen tị mỗi khi mình như người thừa giữa chồng và em. Cảm thấy tình trạng của Hồng đã tốt, tôi bèn kín đáo tìm một nhà trọ an toàn để em chuyển đến. Nhưng chưa kịp nói ra thì một ngày, Hồng đã xin phép tôi chuyển ra ngoài, em không muốn làm ảnh hưởng tới cuộc sống của vợ chồng tôi. Khi ấy, tôi đã ân hận lắm vì thấy mình cả nghĩ, lại bị ghen tị làm mờ mắt nghi ngờ chồng và em. Sau khi chuyển đi, thỉnh thoảng Hồng vẫn qua sang chơi nhà tôi. Đôi khi, em làm riêng những món ăn đặc sản của Thanh Hóa tặng riêng cho chồng tôi…
Ngày hôm ấy là tròn một tháng sau khi Hồng dọn ra khỏi nhà tôi. Tuy không phải là giờ dạy của tôi nhưng do một chị cùng trường bận, nhờ tôi dạy thay nên tôi vẫn dắt xe ra khỏi nhà. Đi được nửa đường thì chị ấy gọi điện báo là đã thu xếp được công việc, nói tôi không cần phải đến trường nữa. Tiện công ra đường, tôi quyết định đi mua ít đồ về làm một bữa cải thiện cho gia đình. Nhìn thấy ở chợ có bán món nem chua mà cả Hồng và ông xã đều rất thích, tôi quyết định mua một ít mang đến cho Hồng. Đến đầu ngõ nhà Hồng, tôi như chết đứng khi nhìn thấy em đang xúng xính váy áo, leo lên một chiếc xe quen thuộc, vòng tay qua eo của một người đàn ông quen thuộc. Đó là chồng tôi.
Tôi lẳng lặng bám theo hai người. Họ đi vòng vèo một lúc lâu rồi rẽ vào một nhà nghỉ trong một con ngõ nhỏ. Tim tôi như ngừng đập. Tôi cứng người chẳng biết phải làm sao. Người học trò – người em gái, người chồng mà tôi tin tưởng đã nhẫn tâm với tôi như thế. Tôi rẽ vào quán cà phê ở đối diện, nhắn tin cho Hồng: “Khi nào em và thầy Huy xong việc, xuống gặp cô ở quán cà phê phía trước. Cô chờ hai người!”. Mười lăm phút sau, hai người đó xuống gặp tôi. Chồng tôi chẳng dám nói câu nào, còn Hồng thì luôn miệng xin lỗi, xin tha thứ. Tôi im lặng. Hồng quỳ đầu xuống đất lạy tôi. Chồng tôi hốt hoảng đỡ người tình dậy, quay qua tôi gắt: “Kìa Em nói gì đi chứ! Đừng hạnh hạ Hồng như vậy!”. Thấy chồng cùng học trò ngang nhiên tình tứ, tôi càng thêm hận. Sau hôm ấy, tôi bỏ về nhà mẹ đẻ, tôi cần thời gian để suy nghĩ…
Chuyện trở nên rắc rối khi một tuần sau, chồng tôi hẹn tôi nói chuyện và thú nhận Hồng đã có thai hơn 1 tháng với anh. Vậy là hai kẻ ấy đã dan díu với nhau ngay từ thời gian cô ta ở nhà tôi. Tôi nuốt vào trong lòng giọt nước mắt đắng cay. Còn trách ai được nữa. Chính tôi đã cõng rắn về nhà. Sau ngày hôm ấy, cô ta ngày nào cũng đến nhà mẹ đẻ tôi, đòi được xin tôi tha thứ. Tôi quyết không gặp. Cô ta quỳ trước cửa nhà, quỳ lạy tôi hãy buông tha chồng để cho cô ta và anh đến với nhau. Tôi không tiếp thì cô ta đến làm phiền bố mẹ tôi, nói rằng mình không còn lối thoát, rồi thì vợ chồng tôi chưa có con, nếu li dị thì vẫn chưa có ảnh hưởng lớn,… Câu nói của cô ta, rằng chồng tôi và cô ta yêu nhau thật lòng như xát muối vào lòng tôi. Hai cụ nhà tôi đã phải muối mặt bao nhiêu với hàng xóm vì chuyện này. Mẹ chồng tôi ở quê cũng gọi điện ra, cụ khóc rất nhiều, cụ nói cụ không thể bỏ rơi dòng giống của họ tộc và người sinh thành ra cháu nội mình. Cuối cùng, tôi cũng chấp thuận ly hôn với kẻ bội bạc.
Chịu không nổi điều tiếng, tôi phải nghỉ làm ở trường, đi dạy nơi khác. Nhưng đến đâu, tôi cũng gặp những lời nói xì xào. Các em sinh viên đều bàn ra tán vào về câu chuyện của tôi. Không thể sống cuộc sống ấy, tôi chuyển vào miền Nam, bỏ nghề dạy học, đi làm cho một công ty chứng khoán.
lolem đã bình luận
Không có nổi đau nào bằng nổi đau mà bị những người tin tưỡng nhất phản bội,đau không một lời nào có thể nói lên được.Em có thể hiểu được cảm giác của chị,nhưng em lại không biết nói những lời nào cho chị bớt buồn được.Khi nằm vào hoàn cảnh ấy,thì chỉ còn cách là ly hôn thôi,thà đau một lần còn hơn là đau suốt đời chị ạh.Bản thân em cũng có hoàn cảnh gần giống chị vậy,chị biết không khi viết những lời này cho chị mà em không kìm đươc mắt ,nhưng nó không còn chảy ra ngoài nửa mà giờ đây nó đã chảy ngược vào trong.Khi hay biết khồng em không những yêu đương bồ bịch bên ngoài mà còn hơn vậy nữa chị ạh,em cứ tưỡng mình không thể sống nổi,không đêm nào mà em ngủ được.Nhiều khi ngủ mà nước mắt không kìm được,mổi lần nghỉ đến là tim như bị ai bóp nát,nói chung là nó đau rất rất đau nên em hiểu cảm giác của chị.Bây giờ thì chị đã có cuộc sống mới rồi nên chị đừng nghii x đến những chuyện đã qua nữa,hãy sống vui vẻ lên chị ơi,rồi cũng sẻ có một người khác sẻ đem đến hạnh phúc mới cho chị.Chúc chị hạnh phúc
em gai đã bình luận
Chị a! Em không biết chị bao nhiêu tuổi, chị như thế nào nhưng em biết chị là một người tốt, quá tốt…. Một người như chị xứng đáng được hưởng hạnh phúc mới đúng, Em thành thật muốn chia sẻ nỗi buồn với chị (bởi gì em cũng là người phụ nữ bị chống phản bội ngay trước mắt, cùng đã từng đau khổ vì bị phản bội). Phụ nữ chúng ta buồn, chúng ta đau khổ vì đàn ông nhưng họ rất ích kỷ và tham lam họ chỉ biết chạy theo nhu cầu bản thân và họ chỉ yêu bản thân mình thôi. Em thấy cô học trò ấy thật đáng trách nhưng thôi chị ạ. Sự thù hận chỉ càng làm cho nỗi đau tăng thêm thôi, Chị đã đến một nơi khác, làm một công việc khác vậy Chị hãy cố gắng quên tất cả đi chị nhé. Họ không xứng đáng để chị buồn, Chị là một người tốt rồi cuộc sống sẽ mỉm cười với chị, em hi vọng chị sẽ gặp được một người đàn ông biết trân trọng một con người tuyệt vời như chị.
Chúc Chị bình yên!
Thao đã bình luận
Bạn biết không, tôi có một người bạn, cô ấy bị chính người bạn gái thân thiết cướp mất chồng, khi cô ta có thai thì hai kẻ phản bội đó quỳ trước mặt cô ấy xin tha thứ và thương lấy đứa bé trong bụng, đau lòng thay là cô ấy và chồng đã có 2 mặt con. Cô ấy đống ý ly dị và nuôi hai đứa con để cho hai kẻ phản bội dảnh dang. Hai kẻ phản bội đó chỉ hạnh phúc được 2 năm, đứa con của họ sau 2 năm thì phát hiện là bị bệnh tự kỷ, từ đó hạnh phúc tan vỡ. Thế mới biết rằng: gieo gió thì phải gặt bão. Tôi tin bạn sẽ tìm được hạnh phúc đích thực của mình, chúc bạn bình yên.
nguyenhieubp đã bình luận
Cuộc đời sao luôn dành những bất hạnh cho người tốt, tôi hiểu nỗi đau khổ của chị, không còn cách nào khác ngoài việc ly hôn thôi chị ạ. Hãy đau một lần rồi sẽ nguôi ngoai, rồi sẽ quên lãng theo thời gian. Chắc gì họ đã tìm được hạnh phúc trên nỗi đau của chị. Cái gì cũng có cái giá của nó, nhân quả tuần hoàn. Chị cứ tin tưởng ở trời phật, cuộc sống luôn công bằng lắm chị ạ. Chúc chị sớm tìm lại niềm tin và vui vẻ !
luyến đã bình luận
những loại người ấy không bao giờ hạnh phúc đau chị ak.chị cố gắng lên, đọc những lời của chị sao em thấy trên đời này vẫn còn những người tốt quá vậy, chị cứ yên tâm xã hội sẽ không bao giờ chấp nhận những loại người như vậy
Nếu buồn chị hãy cứ lên mạng coi đây là ngôi nhà chia sẻ của mình, sẽ có nhiều người chia sẻ với chị yêu quý chị và luôn mong hạnh phúc sẽ đẽn với chị. Nếu có thể làm được gì chị cứ nói em sẵn sàng chia sẻ mặc dù em chỉ là 1 trong những người vào Hạnh phúc gd để chia sẻ thôi.
Người của núi đã bình luận
Chị mến yêu !
Vết thương này quá lớn nhưng em hy vọng chị sẽ sớm vượt qua và tìm được hạnh phúc đích thực của đời mình. Trước đây em đã từng rất yêu một người, hy sinh tất cả công danh sự nghiệp và xa gia đình để đến với anh ấy. Nhưng những gì em nhận được hoàn toàn ngược lại. Em đã mất rất nhiều thời gian, những năm tháng tuổi thanh xuân của mình vì họ và cũng đau khổ rất nhiều khi quyết định ra đi nhưng em vẫn coi anh ấy là một người bạn, em vẫn sẵn sàng giúp đỡ anh ấy lúc khó khăn nhưng nói đến tình cảm thì nó thật sự đã chết. Nhưng ông trời thật chẳng phụ công ai bao giờ chị ạ. Giờ đây hạnh phúc đã mỉm cười với em khi gặp được một người đàn ông biết nâng niu, trân trọng mình.
Mọi chuyện đã sảy ra rồi mong chị đừng nghĩ ngợi quá nhiều đến nó nữa vì chẳng thể quay lại thời gian hay thay đổi được gì. Những người tham lam thường không biết quý trọng những gì mình đang có, đến khi đánh mất rồi, nhận ra thì đã muộn.
Vậy nên em tin chắc rằng một người phúc hậu như chị sẽ gặp được một người xứng đáng và cũng có phúc phần gặp được người như chị. Chúc chị bình tâm và sống vui vẻ.
Quang Duong đã bình luận
Chao chi!
Doc cau chuyen cua chi toi thay rat thuong cho hoan canh cua chi, nhung biet lam sao duoc khi cuoc song van con nhieu dieu tro treu nhu vay. biet dau sau nay chi tim duoc 1 nguoi yeu thuong chi va biet tran trong chi hon nguoi chong cu thi sao. hy vui len nha chi, trong cuoc song nay khong gi la khong co the ca mien sao minh dung mat nien tin.
Toi tin nhung gi tot dep se som den voi chi.
CHUC CHI SOM CO DUOC HP DICH THUC CUA MINH.
trang đã bình luận
cuộc đời là một chuỗi đau khổ.nếu ta còn muốn tiến về phía trước thì bắt buộc phải đứng dậy và đi tiếp.!!!!!!!!!hi vọng vết thuơng của chị sẽ mau lành và hạnh phúc sẽ đến với chị!
bluesky! đã bình luận
Chào chị, em đọc được ở đâu đó câu nói : ” Dù có mất hết tất cả, ta vẫn còn cả tương lai ở phía trước” . Thời gian qua đi, cuộc sống luôn thay đổi và những người như chị luôn xứng đáng có được Hạnh phúc thật sự cả riêng mình. Ở đâu đó phía trước con đường đời không xa…sẽ có người yêu thương , trân trọng chị bằng cả tấm lòng chân thành.
Chúc chị luôn mỉm cười và thành công trong cuộc sống.
Icy đã bình luận
Sao lai co nhung nguoi bi oi nhu vay ha troi…
phượng đã bình luận
Chị ơi đừng buồn nữa nhé, nói như bạn luyến thì những loại người như thế sẽ không dc hạnh phúc đâu chị. Chị biết ko em đã từng là người thứ ba, từng yêu chồng của một người phụ nữ khc. Vợ của anh ấy rất tốt từng yêu nhau rất lâu cùng nhau vượt qau bao khó khăn để dến với nhau, anh ấy đã kể hết em nghe. Chúng em chia tay không trách móc và thù hận. Và thực sự em tôn trọng chị ấy, chưa bao jờ muốn làm đau và phá vỡ hạnh phúc gia đình vợ chồng họ dù em biết em tội lỗi lắm. Chị thấy ko nếu chị từng cưu mang và có ơn với cô sinh viên kia thì em nghĩ nếu là người có tình người cô ta đã không ăn cháo đái bát như vậy. Cô ta phũ phàngg ạp lên hạnh phúc của ân nhân mình thì cô ta không phải là người, mà đã không phải người thì chị hãy xem như họ dưới mình 1 cấp, không cần và không nên đau vì loại đấy. Còn anh chồng của chị nếu lương tâm chưa bị chó cắn rách mà vẫn còn thì em tin anh ta sẽ phải chịu dằn vặt suốt đời chỉ vì một chút say nắng mà đang tâm làm đau chị cả đời. Quên đi chị ạ, phải mạnh mẽ lên để cho chúng thấy không có anh đời tôi vẫn hạnh phúc.
Quang minh đã bình luận
Chị thân mến!
Tôi cũng đã đọc rất nhiều bài viết về các hoàn cảnh gia đình nhưng không có bài nào có hoàn cảnh giống như chị và tôi. Chỉ khác chỗ là chị chưa có con và kẻ lừa Thầy kia đã có một lệnh bài không thể bỏ đi được. Còn tôi là một chủ gia đình đã có con lớn 17 tuổi và bé 6 tuổi, một gia đình công chức. Người mang đến cho tôi cảm giác như trời đất sập dưới chân mình, mất hết phương hướng khoảng 15 phút. Cảm giác đó thật tê tái, cũng là một người đàn ông kém vợ tôi 2 tuổi, phong độ, đạo đức học cao hiểu rộng lắm, thời gian đi thực tập tôi quý mến đã qua lại nhà tôi và đôi lúc nghỉ lại nhà vì nhậu với tôi, cả hai vợ chồng tôi quý mến vô cùng đến nỗi tôi không tiếc một thứ gì cả chỉ có một người vợ là của riêng tôi không thể chia sẻ được thôi còn mọi thứ trong nhà chúng tôi đều coi như của chung hết. Vậy mà điều không bao giờ tôi nghĩ đến lại xảy ra ngay tại nhà tôi. Sự việc đến nay cũng 5 tháng rồi tôi đã tuyệt tình với người đàn ông đó giờ còn vợ tôi thì sao!? Tôi vẫn im lặng con cũng không biết, lòng tôi luôn tự nhủ sẽ tha thứ cho cô ấy, thực lòng không nói ra nhưng thấy cũng rất khó khăn để vượt qua tính xác thịt quá. Nên khi đọc tâm sự của chị tôi biết được cảm giác của chị. Chị đừng chấp với những lời đàm tiếu của những con người thường mà khổ, họ đâu phải là thần thánh gì mà phải bận tâm, ở đời sống càng tha thứ thì càng phải khổ mà tự vượt qua được cái khổ thật thì đó mới là đạo đức thật. Đời này chẳng có gì là không qua đi cả. Lúc con người hết hạn sử dụng ở đời này. Tổ tiên sẽ về đón chúng ta đi lúc đó gặp thì sẽ biết, chí ít cũng bị nguyền rủa. Có mấy chục năm sống làm người trần mà không ý thức. Tổ tiên chết mấy trăm năm nay vẫn đang còn hiện hữu vô hình trên mỗi bàn thờ của chúng ta đấy. Sống không tử tế thì ngay giấc mơ trong lúc ngủ cũng chẳng được lành, sau này cũng thế thôi, nợ ai cái gì phải trả cái đó không thì chẳng khác gì bị như bóng đè trong lúc ngủ. Tôi biết chị có học thức và lựa chọn những hy sinh về phần mình, tôi cũng vậy nhưng tôi cũng may là còn có những đứa con luôn yêu bố nên cũng có phần phân tâm. Tôi nghĩ sau đợt sóng gió này chị sẽ có lại tất cả và sẽ hơn trước nhiều lần. Nhưng trước hết chị phải sống an vui để đón nhận điều đó. “VÀNG LÀ VÀNG KHÔNG SỢ LẪN VÀO ĐẤT ĐÂU CHỊ” Sai ở đâu thì ta dừng ở đấy thôi để cho họ có cơ hội sửa chữa lỗi lẩm, cứu được tâm hồn con người không phải dẽ, đừng lan rộng thêm ra làm gì nữa chỉ phức tạp thêm thôi đằng nào sự việc cũng đã rồi… Kính Chị!
Huyền đã bình luận
Toi rat thuong cam voi chi va cam ghet nhung ke phan boi kia. Nhung neu la toi thi toi se khong chon bien phap doi nghe va ra di, ke dang xau ho va bi nguoi doi che trach la nhung ke phan boi, an chao da bat kia chu khong phai la chi. Chi dang duoc nhan tinh yeu thuong va cam thong cua tat ca nguoi than, dong nghiep va toan xa hoi.
Vũ Mai đã bình luận
Chào chị!Đọc câu chuyện của chị thật buồn….Em đã khóc sao lại có ng nhẫn tâm với mình như vậy Nhưng không ai lấy hết của mình cả đâu tương lai của chị đang ở phía trước cố gắng lên chị nhé.
Lê Phương đã bình luận
Dù không phải là người trong cuộc nhưng em có thể hiểu được những cảm xúc của chị lúc này… Thật không có nỗi đau nào giống nỗi đau nào! Hãy cố gắng lên chị nhé! Hai con người đó không xứng đáng để chị phải buồn, phải suy nghĩ nhiều đâu. Chị hãy gạt họ ra khỏi cuộc sống của mình để thanh thản bước tiếp chặng đường phía trước. Em tin, vượt qua bão giông, thử thách này, hạnh phúc thực sự sẽ đến với chị!
Hương đã bình luận
Chuyện của bạn thật buồn! Tôi thương bạn đã phải chịu một nỗi đau quá lớn. Nhưng thôi bạn ạ, mọi chuyện dẫu sao cũng đã qua rồi, bạn hãy quên tất cả đi để sống cho bản thân, đừng vì hai kẻ bội bạc đó mà suy nghĩ quá nhiều làm ảnh hưởng đến tương lai của ban. Tôi nghĩ bạn còn trẻ hơn nữa lại là người có học thức, rồi hạnh phúc mới sẽ đến với bạn, hãy mở lòng đón nhận bạn nhé. Tôi tin rằng một người tốt như bạn rồi cũng sẽ gặp nhiều may mắn. Chúc bạn sớm vượt qua được nỗi đau để làm lại từ đầu.
chỉ là giấc mơ đã bình luận
Em chào chị. Nghe câu chuyện của chị em cảm thấy buồn không tả. Chẳng biết nói gì ngoài động viên chị hãy cố gắng lên. Không quan tâm điều tiếng thiên hạ vì chị có làm gì sai đâu. Có trách cũng chỉ biết trách mình quá thương người. Hãy khép lại quá khứ để mở cho mình một con đường, chị xứng đáng hưởng hạnh phúc.