Tôi đã ngu ngốc chấp nhận yêu một người mà mình không hiểu, cho đến khi hiểu người ta rồi, yêu người ta rồi thì không thể quay lại được nữa. Cú vấp ngã này có lẽ là cú ngã đau nhất trong đời tôi.
Tôi vừa trải qua một mối tình kéo dài suốt 4 năm từ hồi còn là sinh viên đại học. Có lẽ phải chia sẻ một chút với các bạn trẻ bây giờ về bài học mà mình có được. Tôi không quan niệm nặng nề lắm về chuyện quan hệ trước hôn nhân, thậm chí cũng hơi thoáng, nhưng thực sự xã hội Việt Nam mình vẫn chưa sẵn sàng cho tư tưởng đấy.
Bảy năm trước đây, tôi cũng như nhiều bạn gái trẻ khác, rời xa gia đình, xa khỏi sự bao bọc của bố mẹ với lời khuyên duy nhất của mẹ khi tiễn tôi “Phải tập trung vào học hành, ăn uống bồi bổ sức khỏe, thiếu cái gì thì bảo bố mẹ gửi cho”. Đúng là mấy câu đấy tôi đã học thuộc lòng rồi, từ hồi cấp ba đã được nhồi nhét vào đầu. Giá mà mẹ tôi cởi mở hơn, dặn tôi cái thứ mà mọi đứa con gái xa nhà đều cần biết trước khi đi, đó là phải biết “giữ mình”. Với một đứa con gái lúc nào cũng thơ mộng, lãng mạn như tôi, chuyện yêu đương khi còn học đại học cũng là điều khó tránh. Từ bé tôi đã thần tượng tình yêu không phân biệt giàu nghèo. Tôi ước mình có thể đem lại tình yêu để an ủi cho một anh chàng nào đó gặp hoàn cảnh khó khăn. Và tôi đã gặp đúng ngoài đời như vậy.
Cuối năm thứ 3 đại học, qua một người bạn giới thiệu, tôi quen anh ấy. Anh ấy bằng tuổi, học khối A, CNTT-đúng ngành mà tôi thần tượng. Và chỉ sau có 2 buổi ăn kem tôi đã yêu người ấy một cách ngu ngốc. Tình yêu chúng tôi lúc đấy cũng chẳng khác bọn cấp 3 là mấy, trong sáng và vui tươi. Giá mà chúng tôi cứ giữ mãi được như thế thì tốt. Tôi vốn hiền lành và vẫn còn rất mải chơi nên chẳng bao giờ tìm hiểu về “chuyện ấy” cả. Nhưng bạn trai tôi thì khác.
Tôi cứ nghĩ rằng mình miễn nhiễm với những thứ đấy. Tôi không biết rằng yêu nhau ngoài việc ôm, hôn, người ta còn muốn sờ ngực, rồi hôn ngực mình nữa. Lúc đầu tôi cũng phản ứng, nhưng bạn trai tôi thì cứ nói rằng “Ai yêu nhau mà chẳng thế”. Vậy là lần đầu tiên tôi lên mạng tìm hiểu, gõ google từ khóa “người yêu muốn sờ ngực”. À, ra vậy, hóa ra cũng có nhiều người như tôi, lời khuyên nói chung là “không sao đâu”. Làm sao mà không sao được cơ chứ, cơ thể con gái có chỗ đó là nhạy cảm nhất rồi và rồi cũng sẽ đến lúc nảy sinh nhu cầu “xxx” thực sự.
Nhưng tôi vẫn ý thức được là mình phải giữ gìn, bạn trai muốn chuyện ấy, nhưng tôi không cho thế là anh chuyển sang việc dùng tay. Tôi không hiểu dùng tay là sao và tôi đồng ý. Lúc đấy tôi thật gà. Tôi biết màng trinh là gì, “là một màng chắn mỏng ở âm đạo phụ nữ chưa quan hệ”. Nhưng vấn đề là tôi cứ nghĩ rằng nó phải ở rất sâu bên trong mà nếu không thực sự làm chuyện ấy thì sẽ không bao giờ rách được. Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến.
Sau 2 năm yêu nhau, chúng tôi đã quyết định ngủ (theo nghĩa đen) qua đêm với nhau vào dịp sinh nhật của anh ấy. Cái ý thức giữ gìn nửa vời của tôi thật ngớ ngẩn. Sao lại có chuyện hai đứa yêu nhau nằm cạnh nhau qua đêm mà không có chuyện gì xảy ra kia chứ. Tôi cố ngăn cản thì anh bảo tôi dùng tay giúp. Trời đất, đây là lần đầu tiên tôi nghe đến trò này. Và sau này tôi tự nhủ sao tôi lại gà thế nhỉ. Tôi làm được vài nhát là thấy ghê, nên quyết định không làm nữa và đồng ý cho anh quan hệ với điều kiện là “chỉ bên ngoài” thôi. Mọi chuyện xong xuôi tôi vẫn nghĩ là “chỉ bên ngoài”. Sau hôm đó tôi cảm thấy mình đã không được tôn trọng nên chia tay. Cũng một phần là vì gia đình tôi không đồng ý chuyện tôi yêu đương sớm với một người không có gì nổi bật và ở xa tầm kiểm soát của bố mẹ như thế.
Sau hơn một tháng, tôi thấy thèm của chua và vẫn không ý thức được chuyện gì xảy ra với mình. Thật may là sau đó tôi phải lên Hà Nội để thi tốt nghiệp. Gặp nhau ở trường, chúng tôi lại ngồi uống nước, nói chuyện. Thấy tôi ăn hết túi xoài chua ngon lành, bạn trai tôi mới nghi ngờ (cũng phải thôi, hôm đấy anh làm gì tôi thì chắc phải biết), rồi anh bảo tôi đi mua que thử thai về thử. Tôi thử hết 3 que và kết quả là 2 vạch. Vẫn không tin vào mắt mình, tôi nói bạn trai cho đi khám.
Tôi như lặng người khi bác sỹ nói tôi đã có thai đến tuần thứ 8, một cái thai khỏe mạnh. Nhưng làm sao tôi có thể giữ cái thai này được. Bạn trai tôi học khối A nên phải một năm nữa mới ra trường, rồi gia đình tôi sẽ nói sao, người ta sẽ dị nghị, bố mẹ tôi sẽ khổ biết bao… Không còn cách nào khác ngoài việc phá thai. Sức khỏe tôi lúc đấy rất yếu, tinh thần suy sụp, kinh tế không có. Bạn trai tôi không có nổi trong người lấy 500 ngàn. Tôi phải tự bỏ tiền và đi vay bạn bè mình để lấy tiền chi trả. Lẽ ra sau những việc thế này, người con gái phải được bồi bổ, chăm sóc, nhưng tôi chẳng có gì. Có lẽ đó là nguyên nhân tôi bị lao phổi sau đó vài tháng.
Thời gian sau khi phá thai, bạn trai cũng làm tất cả để bù đắp cho tôi, nhưng vì chẳng có tiền, nên chúng tôi cũng chỉ vui vẻ với nhau… trên giường. Có lẽ vì quá đau khổ và yếu đuối nên tôi đắm chìm trong khoảng thời gian đó. Cuộc sống tình dục đối với một cặp vợ chồng là rất quan trọng. Và tôi cũng cảm nhận được điều đó. Tôi cảm thấy yêu anh hơn mặc dù người ta chẳng có gì để đảm bảo cho tôi một cuộc sống tốt đẹp sau này. Mọi thứ dần cũng qua đi. Chúng tôi lại tiếp tục tình yêu đẹp nhưng không có tương lai. Tôi đi làm phiên dịch, còn anh thi tốt nghiệp và kiếm được việc làm trong một công ty phần mềm. Công việc phiên dịch đòi hỏi tôi phải đi nhiều, tôi mất 4 tháng xa Hà Nội để đi làm ở 2 tỉnh khác, trong đó có quê mình. Đúng là chẳng ai nhạy cảm với những thay đổi của con gái hơn người mẹ. Thấy tôi gầy gò, ăn bao nhiêu cũng không lại, mẹ tôi đưa tôi đi khám và kết quả là tôi bị lao phổi.
Vậy là tôi phải ở nhà suốt 8 tháng điều trị với các loại kháng sinh, truyền nọ truyền kia. Lẽ ra được mẹ chăm sóc như vậy, tôi phải lại người nhanh chóng, nhưng vì tư tưởng cứ nghĩ đến người yêu, thấy nhớ nhung mà không làm gì được nên tôi vẫn tiều tụy như trước. Điều trị xong, tôi lấy cớ ở nhà buồn rồi lên Hà Nội tìm việc. Chúng tôi gặp lại nhau. Và tôi chưa bao giờ yêu người ấy đến thế. Tình yêu lúc này không còn là tình yêu con nít nữa rồi. Tôi yêu bằng cả tấm lòng, thậm chí còn mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Tôi đã tự nhủ với lòng sẽ sống hết mình vì người yêu, sẽ không bao giờ để người đó phải đau khổ nữa. Chưa bao giờ tôi yêu đến vậy. Thực sự suốt 4 năm trời, chỉ có khoảng thời gian này là tôi yêu người ấy mãnh liệt và thật lòng nhất.
Nhưng rồi sao, cuộc đời bất công thế đấy. Bạn trai tôi cũng không chịu được sức ép của gia đình nữa nên đã đi tìm và tìm được một người mới. Cô gái này theo anh là “hiểu mình hơn” và gia đình cũng hòa đồng hơn. Anh có người mới trong khi tôi thì vẫn ngây dại dâng hiến tình yêu của mình cho anh. Và bây giờ tôi mới thấm thía nỗi đau của một người bị phụ bạc. Tôi đã thực sự bị chơi vơi trong dòng đời này, không gia đình, không người yêu. Công việc bấp bênh, 26 tuổi, không còn nguyên vẹn, đã từng phá thai, gầy gò ốm yếu. Liệu tôi sẽ xoay sở thế nào đây? Rồi người ta sẽ hạnh phúc bên người mới, sẽ lại xây dựng cuộc sống mà trước đây hai chúng tôi cùng mơ ước. Tôi không thể chịu được cảm giác nhục nhã này…
Thế đấy các bạn gái ạ, cho dù có yêu nhau đến đâu, có chắc chắn sau này sẽ cùng xây hạnh phúc với nhau đến đâu, bạn cũng không nên có một tình yêu gắn liền với tình dục. Vì ở đời mấy ai biết được chữ “ngờ”. Cho dù bạn có sống thoáng, thì sau này nếu phải chia tay cũng khó mà quên được cái cảm giác gần gũi với người ấy. Bạn có thể lấp đầy những khoảng trống mà người ấy để lại bằng công việc và bạn bè, nhưng cái khoảng trống xác thịt ấy sẽ không ai có thể giúp bạn được. Tôi đã ngu ngốc chấp nhận yêu một người mà mình không hiểu, cho đến khi hiểu người ta rồi, yêu người ta rồi thì không thể quay lại được nữa. Cú vấp ngã này có lẽ là cú ngã đau nhất trong đời tôi. Tôi xây dựng lại mọi thứ từ tuổi 26, cái tuổi mà tình yêu không còn màu hồng nữa, cái tuổi mà trên vai đã mang nặng gánh cơm áo gạo tiền. Tôi thực sự thấy tiếc cho đời sinh viên của mình…
Lúc này đây tôi chỉ biết bám víu vào mấy đứa bạn thân. Vì tôi không thể tâm sự với bố mẹ được, họ sẽ chết mất khi thấy con gái mình như vậy. Thật may cho tôi là vẫn còn những người bạn, sẵn sàng sẻ chia và bên tôi những lúc tôi cần. Bạn đừng bao giờ tin rằng tình yêu là vĩnh cửu, bạn nhé. Nó chỉ vĩnh cửu trong thế giới hoàn hảo mà thôi, mà cuộc đời thì không bao giờ hoàn hảo cả.
hằng ni đã bình luận
Bạn ak
Bạn thật đã dại khờ, dại khờ như nhiều cô gái khác, bạn ơi!
Thật khó để đoán lòng dạ của người đàn ông, nhất là trong thời đại này.
Nhưng, hãy rút ra bài học xương máu cho mình. Hãy sống thật tốt để kẻ đã khiến bạn đau lòng phải nhìn lại.
Cầu chúc cho những ai kia không lầm lỡ…. và những ai lỡ lầm được làm lại….
Thân ái
luyến đã bình luận
ai tỉnh ra cũng quá muộn rồi
van đã bình luận
sdt cua c la j ah c nc voi e nhe
lonely đã bình luận
buồn .em cũng có điểm giống chị rằng yêu người mà mình chưa thật sự hiểu .e đã ngủ với anh vài lần, a cũng đòi hỏi như thế nhưng e may mắn hơn chị là chưa có thai và cũng chưa mất màng chinh.nhưng mỗi lần như thế là e lại lo lắng cho đến ngày có kinh nguyệt.yêu nhau được 4 tháng thì chúng e chia tay vì em cảm thấy mình bị lợi dụng,và vì anh hững hờ với e hơn sau khi ngủ qua đêm vài lần và e ko cho a làm chuyện đó, hơn nữa mấy chị bạn học của a nói rằng a trăng hoa và đúng là như thế.e đã đề nghị chia tay và a ko một chút níu kéo và nói rằng: ” Ngay cả người mình thương yêu nhất cũng nghĩ mình là người xấu, vậy thì từ nay a sẽ là người xấu như e nghĩ.a vừa có người yêu mới rồi.Làm người tốt thì khó nhưng làm người xấu dễ lắm e à.” Người yêu mới của a chính là người mà a hay kể với e, đó là cô gái cùng quê với a, theo a nói là do cô gái đó theo a. Trời, biết thế mà e vẫn yêu a.thời gian này e vẫn chưa hoàn toàn quên được a nhưng e sẽ học cách quên một người .Thật không hiểu nổi sao em lại yêu mù quáng như thế?
Cố gắng sống tốt chị à.
nguyen thi thuan đã bình luận
Cuộc đời là vậy mà, tình yêu mong manh lắm. Cố gắng đứng lên sau vấp ngã bạn nhé! cuộc đời còn nhiều việc phải làm mà. còn bố mẹ, bạn bè, công việc nữa… rồi bạn sẽ gặp được người tốt thôi!
Hoa co dai đã bình luận
Bọn con trai bây giờ đa phần là đểu như thế đấy bạn à. Tôi chưa rơi vào trường hợp của bạn nhưng tôi đọc HPGĐ thì thấy rất nhiều bạn tâm sự giống câu chuyện của bạn. Bạn hãy mạnh mẽ để vượt qua, bạn sẽ gặp được người yêu thương thật sự của mình nhưng đừng phạm phải sai lầm mà bạn đã mắc phải đó là dâng hiến mình cho người yêu. Chúc bạn luôn hạnh phúc.
Nhã Thi đã bình luận
Chị ah,em cũng đang rất buồn và bế tắc vì ko biết tương lai mình sẽ ra sao. Em đã yêu một ng rất nhiều đã để cho ng ấy lấy đi sự trong trắng của mình nhưng rồi em và ng ấy ko thể nào đến được với nhau. Giờ đây em đã ko còn thiết tha gì với tình yêu nữa. Em là một cô gái ko còn trong trắng,ai sẽ chấp nhận và tha thứ cho quá khứ này của em đây. Yêu thật nhiều hy sinh tất cả cho ng mình yêu nhưng cuối cùng ng ấy cũng ko đến với em,ko cho em được tương lai trọn vẹn…Em đã mất tất cả,em hiểu đc ý nghĩa quan trọng của sự trong trắng…em chẳng còn dám mơ ước hay hy vọng một điều gì tốt đẹp sẽ mỉm cười với em nữa…
Tran Hao Nam đã bình luận
Lời đầu tiên mình xin chia buồn cùng bạn,mình cũng đã từng trải qua một chuyện tinh thật đẹp nhưng kết thúc thật buồn,thế giới này còn rất nhiều điều đang chờ bạn,điều lớn nhất trong tình yêu là sự hi sinh.dù quá khứ bạn là ai,hay đã làm gì thi đó cũng chỉ là quá khứ,một ngươi con trai khi yêu bạn thật lòng sẽ sẵn sàng bỏ qua tất cả.bạn cần một tình yêu chứ không phải một người để yêu.