Em cũng rất phân vân khi viết ra những dòng tâm sự này nhưng thực sự em đang rơi vào bế tắc. Mong mọi người hãy cho em lời khuyên để em có thêm niềm tin.
Em năm nay 25tuổi, theo đánh giá của mọi người em là một người con gái hiền và đôi phần nhút nhát. Em đã tốt nghiệp đại học kế toán loại khá nhưng giờ chưa xin được việc đúng chuyên ngành nên em đi làm thêm ngoài và đi gia sư. Em biết trong thời buổi kinh tế khó khăn này tấm bằng của mình cũng rất bình thường nên em cố gắng làm bất cứ việc gì miễn là có tiền và không phạm pháp là được. Bố Mẹ em đều là công chức nhà nước nên gia đình không giàu có nhưng cũng không đến mức qúa khó khăn về kinh tế.
Em yêu anh là một người bằng tuổi và cùng quê với em. Anh ấy cũng đã tốt nghiệp đại học nhưng vì chưa lấy được bằng nên chưa đi làm. Chúng em yêu nhau đã được 5 năm. Trong 5 năm đó cũng có những hạnh phúc và đau khổ nhưng có lẽ đau khổ với em nhiều hơn. Anh ấy rất vô tâm. Em không phải là một người ham vật chất nhưng mỗi dịp 8/3 hay 20/10 anh ấy rất ít khi làm em cảm thấy vui. Vui ở đây không phải là phải tặng em qùa mà với em chỉ cần tinh thần thôi cũng được vì em biết gia đình anh ấy không có điều kiện và sinh viên lúc nào chẳng nghèo. Thậm chí sinh nhật em anh ấy cũng không nhớ, có năm anh ấy gửi tin nhắn thì lại chúc mừng nhầm ngày. Và việc làm em đau khổ nhất là anh ấy đã từng phản bội em, anh ấy đã từng lên giường với người bạn cùng lớp. Chúng em học đại học ở 2trường cách xa nhau hàng trăm km nên trong khoảng thời gian yêu nhau cũng hiếm khi được gặp nhau. Anh trách em không quan tâm nên anh ấy mới thế nhưng em tự thấy mình không phải là một người qúa vô tâm. Ngày đó em đã khóc, đau khổ, vật vã lắm, nó ảnh hưởng tới kết qủa học tập của em rất nhiều. Em đã quyết định chia tay nhưng anh ấy đã cầu xin em tha thứ bằng cách dùng dao vạch lên cánh tay một chữ để đau mà nhớ.

Chuyện xảy ra cách đây cũng 3 năm rồi. Em chấp nhận đi tiếp nhưng chắc người nào đã từng bị phản bội như em sẽ hiểu để hoàn toàn tha thứ và quên đi là điều khó có thể làm được. Trong khi đó ngoài anh ra có rất nhiều người có công ăn việc làm ổn định yêu em nhưng em luôn tạo ra cho mình cái vỏ bọc mà họ khó có thể vượt qua được. Bọn bạn em bảo em dại người ta tặng hoa tặng qùa cứ nhận đi không yêu thì thôi. Nhưng em không muốn làm anh khổ vì em biết cảm giác bị phản bội là như thế nào. Thực sự mà nói ngoài chuyện anh ấy phản bội em ra anh ấy là một người rất có ý trí và thông minh. Nhà anh ấy không có điều kiện như nhà em nên có giai đoạn anh ấy phải tự đi làm để nuôi mình đi học, chính vì vậy chưa bao giờ em đòi hỏi từ anh ấy một món qùa về vật chất nào cả.
Vì yêu nhau gần nhà nên thời gian gần đây họ hàng nhà em cứ giục chúng em cưới vì mọi người sợ em cũng không còn trẻ nữa, con gái có thì, sợ nếu có lúc chúng em chia tay thì em lại mang tiếng, ở quê là thế đấy. Bản thân em không sợ điều đó và em chưa muốn lấy chồng, muốn học thêm lên nhưng vì mọi người nói nhiều nên em cũng mang chuyện này nói với anh. Ôi! Mọi người có biết cái cảm giác khi một người con gái đề nghị cưới mà người con trai im lặng thì sẽ như thế nào không. Em chơi vơi hụt hẫng và xấu hổ. Em biết anh ấy im lặng chưa muốn cưới vì kinh tế nhưng ít gì anh ấy cũng phải nói sao cho em đỡ tủi thân chứ. Thực sự mà nói từ khi anh ấy phản bội em và qúa vô tâm thì tình cảm của em cũng không còn nguyên vẹn nữa.
Trước đây khi biết em yêu anh Bố Mẹ em đã phản đối vì nhà anh nghèo Bố Mẹ em sợ em khổ. Nhưng vì em quyết tâm yêu anh nên Mẹ cũng xuôi dần còn Bố em không phản đối nhưng cũng không thích. Vì nếu không yêu anh em hoàn toàn có thể yêu và lấy một người cùng cơ quan anh trai em. Anh này rất quan tâm tới em và có thể xin được cho em một công việc ổn định.
Người ta thường nói con gái thân với Mẹ còn em thì lại thân với Bố, có thể nói cho đến giờ phút này Bố là người quan trọng nhất của em. Gần đây vì buồn chuyện công việc và tình cảm của em, cộng thêm việc hàng xóm và họ hàng rèm pha mà Bố em hút thuốc và uống rượu rất nhiều. Có lần Bố uống say Bố đã khóc và nói với em là người ta yêu nhau 10năm còn chia tay được và nếu sau này con có kinh tế con quan tâm tới Bố Mẹ thì Bố Mẹ cảm ơn, còn con nghèo thì Bố Mẹ chấp nhận. Có thể say nên Bố nói thế nhưng chuyện này cũng làm em suy nghĩ nhiều lắm.
Cũng có lúc em muốn làm Bố vui, em nghĩ sẽ chia tay anh để tới với người quan tâm tới em và có điều kiện hơn, em sẽ thử yêu lần nữa. Và em đã thử tưởng tượng ra điều đó, tự nhiên thấy lo sợ nếu một ngày không được gặp anh ấy, sợ nhỡ chẳng may anh bị ốm đau, tai nạn. Đó có phải là em yêu anh ấy qúa nhiều không?
Còn nếu em tiếp tục yêu anh ấy một người qúa vô tâm liệu em có hạnh phúc? Em luôn lo sợ anh ấy sẽ phản bội em lần nữa. Và em luôn dằn vặt bản thân mình em đã làm gì sai để anh ấy phản bội. Liệu sau này cưới rồi em có thể có một gia đình hạnh phúc nếu cứ thỉnh thoảng em lại nghĩ tới chuyện qúa khứ và trách móc anh?
Biết ngoài kia còn bao nhiêu mảnh đời bất hạnh, mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều bởi vậy không nên ca thán. Nhưng thực sự chuyện này làm em khổ tâm lắm. Mong mọi người hãy giúp em.
Em xin chân thành cảm ơn mọi người nhiều!
nga đã bình luận
Tham vàng bỏ ngãi bao giờ cũng đáng trách, quyết định là ở bạn!