Xin chào hạnh phúc gia đình! Tôi thường xuyên đọc và theo dõi nỗi lòng của những gia đình khác và cũng cảm nhận được hạnh phúc gia đình đối với tôi là quan trọng đến mức nào?
Tôi và N – vợ tôi bây – giờ quen nhau khi chúng tôi chơi cùng nhau trong nhóm bạn thời sinh viên. Khi ấy tôi cũng không nghĩ là sẽ quen N. Những đứa bạn trong nhóm thường trêu chọc và ghép đôi chúng tôi thành một cặp nhưng tôi dường như không quan tâm đến điều đó vì tôi đang theo đuổi một cô gái khác. Để tránh mọi người chọc ghẹo như thế nên tôi giới thiệu người em chú bác ruột với tôi cho N và hai người họ quen nhau thời gian khá dài. Tôi cũng không quan tâm đến hạnh phúc của họ, cho đến một ngày N điện thoại tôi và nói người bạn trai cô đang quen đã có người yêu rồi? Thật ra tôi cũng biết điều đó trước khi 2 người họ quen nhau. Tôi cứ nghĩ mối tình thời sinh viên cũng thật đơn giản và qua cũng thật mau không nghĩ ngợi gì nhiều… yêu nhau rồi giận nhau.Thời sinh viên của tôi qua mau và cũng bình thường như bao sinh viên khác. Tôi ra trường và về công ty gia đình làm. Tôi đã cố gắng rất nhiều trong công việc để bù lại cho khoảng thời gian sinh viên không học hành nghiêm túc. Người em bà con đó cũng làm cho công ty nhà tôi, chúng tôi chơi với nhau rất thân từ nhỏ đến lớn. Đến 1 ngày tôi biết được người em tôi và N đã chia tay. Vì cũng là bạn thân nên N tâm sự với tôi.
Ngày đó N mới ra trường, chưa tìm được việc làm nên tôi kêu về làm kế toán chung công ty tôi, ở 1 chi nhánh khác. Và chúng tôi yêu nhau lúc nào cũng không biết. Chúng tôi quen nhau 1 thời gian dài thì quyết định thuê nhà trọ ở chung, vì tôi quản lí chi nhánh của công ty nên ở xa gia đình không ai cơm nước chăm sóc nên N về ở chung lo lắng cho tôi, tôi rất hạnh phúc. Một lần trò chuyện với N tôi được biết N và người em bà con tôi thời yêu nhau từng vào khách sạn nhiều lần nhưng theo N nói chưa quá mức giới hạn. Tôi cũng không biết là họ có quá giới hạn chưa nhưng với tôi điều đó cũng không mấy quan trọng miễn sao bây giờ 2 chúng tôi hạnh phúc là được. Chúng tôi yêu nhau được 3 năm thì tổ chức đám cưới. N cũng chưa làm dâu cho Ba Mẹ tôi dù chỉ một ngày vì đám cưới xong N theo tôi lên chi nhánh công ty gia đình sống và làm việc. Công việc kế toán của N cũng không có gì nhiều chỉ chấm công tính lương nhân viên, thu chi lặt vặt… rồi gởi file về công ty cho kế toán ở dưới làm. Nhưng gia đình nhỏ của tôi dường như tiếng cười ngày càng ít dần thay vào đó là những cuộc tranh cãi nhau xung quanh công việc. N cho rằng tôi quá dễ dãi với công nhân vì thường xuyên cho họ ứng tiền và ăn xài phung phí. Nhưng theo tôi có gì là phung phí khi mình làm ra tiền mà không dám vào nhà hàng để ăn một bữa thịnh soạn cùng gia đình, không dám mua điện thoại xịn xài… Những năm 2007, tôi làm 1 tuần là chở N đi mua 1 cây vàng SJC . Thời điểm năm 2009 giá vàng không ổn định nên tôi và N không tích góp bằng việc mua vàng nữa mà tôi và N mở tiệm mua bán điện nước và sắt thép vừa bán cho khách hàng và bán cho công ty gia đình. Việc mua bán thì phải có công nợ, dư nợ… chúng tôi đã tranh cãi rất nhiều mỗi khi công ty nhà thiếu nợ tiền cửa hàng chúng tôi. N thì thúc giục kêu tôi bảo anh hai tôi thanh toán những khoản tiền đã mua vật tư ở cửa hàng. Tôi vẫn làm ở công ty và vẫn phụ giúp vợ mua bán nên đôi lúc tôi cũng biết kinh tế công ty khó khăn nên tôi không nỡ lấy tiền nên đó là lý do vợ chồng tôi thường xuyên cãi vã. Tôi không lấy tiền ở công ty là vì gia đình tôi ngày xưa rất nghèo nhờ anh hai tôi mở công ty mà gia đình khá giả, tôi mới có được ngày hôm nay, hơn thế toàn bộ hơn 10 chiếc xe cơ giới giá trị hàng tỉ đồng anh hai tôi để tôi quản lí và khai thác. Khi có việc ở công ty thì làm chi phí công ty chi trả. Hết việc tôi bắt mối làm ở ngoài tôi lấy tiền. Tình cảm anh em giành cho nhau như vậy tôi rất cảm kích vậy mà mỗi khi công ty thiếu tiền 2 vợ chồng thì N cuống lên… Chị ba tôi cũng tích góp được số tiền 400tr đồng để mua xe Kobe và đưa tôi làm, chị em chia đôi. Nhưng đã 3 năm nay tôi làm mà chưa đưa cho chị dù chỉ một ngàn thậm chí những lúc tôi khó khăn chị cho tôi vài chục triệu không một lời than phiền. Vậy mà N, vợ tôi, nào có một lời cám ơn. Mọi việc trong gia đình tôi đều lo toan tất cả. Tôi đi làm cả ngày mệt mỏi, tối về kêu N dọn cơm lúc vui thì thôi lúc buồn thì trả lời dửng dưng “ai kêu làm nhiều mệt ráng chịu”!

Tôi có 2 cháu nhỏ, 1 trai 1 gái, rất kháu khỉnh, đáng yêu. N ở nhà bán cửa hàng điện nước, đứa con gái lớn 3 tuổi gởi nhà trẻ, đứa nhỏ 15 tháng ở nhà cùng N với người giúp việc. Vậy mà chưa bao giờ tôi thấy N nấu cho 2 đứa con tôi một bữa ăn đúng nghĩa. Có chăng đó cũng là cháo gói với trứng, mì tôm, cháo dinh dưỡng mua ở cửa hàng hay thịnh soạn hơn ăn cơm thức ăn cùng người lớn. Nhiều lần vợ chồng cãi nhau cũng vì cách chăm sóc con của cô ấy. Tôi muốn con tôi ăn thức ăn được nấu riêng như vậy mới đủ dinh dưỡng nhưng chưa bao giờ N làm được. Con tôi bệnh tôi đều có gắng lái xe đưa mấy mẹ con đi khám ở TPHCM dù công việc tôi rất bận. Nếu hôm nào tôi đi làm xa không đưa con đi khám bệnh được mà cho tài xế tôi chở đi thì ngày đó 2 vợ chồng cáu giận nhau vì N cho rằng tôi không quan tâm gia đình.
Tôi thấy kinh tế khó khăn nên buôn bán điện nước không khả quan nên tập trung vốn liếng và mượn bên gia đình tôi thêm để mở quán ăn sân vườn cho N buôn bán. Dù Ba Mẹ tôi không đồng ý nhưng vì tôi quyết tâm quá nên tôi cũng thực hiện được. Từ ngày thuê mặt bằng đến xây dựng quán hơn tháng nhưng N chưa bao giờ quan tâm đến thậm chí chưa 1 lần ghé qua mặc dù mặt bằng chỉ cách nhà 200m. Nhiều lần tôi kêu qua phụ dọn dẹp vì sắp tới ngày khai trương thì N trả lời có biết gì đâu mà làm. Mẹ tôi ở quê cách nơi tôi làm việc 70km mà tuần nào cũng đi xe buýt lên xem tôi làm quán tới đâu, lên phụ quét dọn để tranh thủ khai trương vậy mà vợ tôi chỉ cách 200m chưa bao giờ đặt chân đến. N có thói quen nói chuyện điện thoại nhất là với mẹ vợ tôi hàng giờ đồng hồ, mọi lúc mọi nơi bất cứ khi nào rảnh. Tôi đã nhiều lần nhắc nhở nhưng N trả lời “gọi điện thoại đâu tốn tiền?”, “Ở không có gì làm nên điện thoại chơi”. Cách cư xử của N với chồng, với mọi người tôi không đồng ý thì N cho rằng tôi quá khắt khe với cô ấy. Những khi 2 vợ chồng gây gổ, tôi cố hạ giọng vì xung quanh nơi tôi ở, làm việc lúc nào cũng có công nhân, người làm thì N lại quát tháo lên và nói cho mọi người biết như vậy người ta mới hiểu. N luôn cho rằng tôi là người không hiểu chuyện cho rằng mọi cuộc cãi vã là do tôi mới có. Việc đầu tư vào quán ăn hơn 1 tỷ đồng, khi quán ăn khai trương, mẹ và chị tôi bỏ công ăn việc làm lên phụ tôi 2-3 giờ sáng phải dậy đi chợ đầu mối để mua thịt cá… về chế biến cho giảm chi phí thì N lại nói rằng làm như vậy không biết được mấy ngày, vào chợ xã mua cho mau. Nói chung tôi và N luôn bất đồng trong mọi quan điểm.

Buôn bán được 5 tháng vì chi phí mỗi tháng không dưới 30tr mà thu nhập từ quán tháng nào cũng lỗ nên tôi quyết định sang quán. Và hôn nhân chúng tôi bắt đầu rạng nứt sâu hơn từ đây. Vì chị ba tôi cho rằng N xưa giờ chưa bao giờ quan tâm đến công việc của tôi, chưa bao giờ biết lo lắng đến việc gia đình dù là nhỏ nhất nên sẽ đứng ra sang quán lo lắng một phần gánh nặng cho tôi. N thì không chịu sang vì muốn giữ lại để mua bán. Tôi cũng xót xa vì tâm huyết công sức mình gây dựng nên mà giờ phải như vậy thì cũng không đành lòng nhưng tháng nào tôi cũng phải dùng hết sức để tìm mối mang làm ăn tìm ra đủ 30tr để duy trì hoạt động của quán. Những tháng nào không tìm đủ 30tr thì nguồn tài trợ chính là Mẹ và chị gái tôi. Cuộc xung đột giữa chị gái tôi và N ngày càng gay gắt đến nỗi không nhìn mặt nhau. Tôi đã nhiều lần khuyên N sang quán tuy là sẽ lỗ nặng nhưng mỗi tháng không phải chạy vạy kiếm tiền bù lỗ nhưng cô ấy nhất quyết không nghe. Tôi biết bênh ai khi một bên là chị gái từ nhỏ chăm sóc lo lắng cho tôi từ miếng ăn, giấc ngủ đến bây giờ có gia đình riêng mà mỗi khi lễ tết đều mua quần áo cho tôi, tết trung thu mua bánh gởi tôi ăn… bên kia là người vợ đầu ấp tay gối cùng tôi. N cho rằng chị gái tôi can thiệp quá nhiều vào gia đình riêng của tôi. Nhưng tôi nghĩ nếu không có chị tôi thì tôi không có được ngày hôm nay.
Tôi nghĩ phải chăng vì chị mình quá hoàn hảo với mình còn vợ mình thiếu sự quan tâm mình nên mình nghe theo lời chị chăng. Hai vợ chồng tôi tranh cãi rất nhiều và dòi ly dị nhau, tôi không muốn điều đó vì 2 đứa con tôi sẽ thiếu vắng tình cảm. Nhưng ở với nhau thì gây gổ suốt ngày. N đã dắt 2 đứa con tôi về ngoại đã 2 ngày. Tôi rất thương vợ nhớ con và phải làm sao để sống hạnh phúc. Tôi đã cố gắng rất nhiều để lo cho vợ cho con phải chăng tôi lo chưa đúng cách?
thu hiền đã bình luận
Qua thư bạn kể thì vợ bạn là người vô tâm, không biết chắn vén gia đình, còn chị bạn và gia đình là những người luôn quan tâm, yêu thương lo lắng cho bạn. Bạn nghe ai bây giờ đâu quan trọng bằng việc điều gì tốt cho bạn và tổ ấm của bạn. Còn vợ bạn với tính khí như vậy thì không ai chịu nổi mãi, không thể duy trì một hạnh phúc khi chỉ có một người xây và một người phá, bạn hãyi nói chuyện với cô ấy thẳng thắn, nếu mãi không uốn nắn được cô ấy thì mới nghĩ đến việc ly hôn nhé. CHúc bạn và gia định hạnh phúc
thu hiền đã bình luận
Qua thư bạn kể thì vợ bạn là người vô tâm, không biết chắn vén gia đình, còn chị bạn và gia đình là những người luôn quan tâm, yêu thương lo lắng cho bạn. Bạn nghe ai bây giờ đâu quan trọng bằng việc điều gì tốt cho bạn và tổ ấm của bạn. Còn vợ bạn với tính khí như vậy thì không ai chịu nổi mãi, không thể duy trì một hạnh phúc khi chỉ có một người xây và một người phá, bạn hãyi nói chuyện với cô ấy thẳng thắn. Theo tôi, nếu mãi không uốn nắn được cô ấy thì mới nghĩ đến việc ly hôn nhé. CHúc bạn và gia định hạnh phúc
duongthu đã bình luận
không phải bạn nên đứng về phía ai mà bạn phải có lập trường của 1 ng đàn ông. là vợ mà ko thể lo cho chồng con mình đơn giản là 1 bữa ăn trong khi gd bạn quá đầy đủ về vật chất. tui ko biết vợ bạn xinh đẹp ntn, bạn yêu vợ bao nhiêu nhưng đã là vc thì phải đồng cam cộng khổ, không chỉ thế mà còn phải chia sẻ, thấu hiểu nhau. nhưng vợ bạn lại không hề có những điều tối thiểu đó. mẹ bạn, chị gái bạn và cả gia đình bạn tui nghĩ họ quá tốt, ko thể chê trách họ điểm gì cả. chỉ trách bạn ko có đủ bản lĩnh để đưa ra qđ cho mình thôi. nếu bạn ko sáng suốt thì ngay cả những ng thân đó cũng sẽ bỏ mặc bạn thôi à thử hỏi xem liệu bạn chịu đc cô vợ đó của bạn trong bao lâu?