Đúng như Loan nghĩ, anh ta vẫn sẽ tiếp tục đóng vai đức phật từ bi trước bao nhiêu người, nhưng chỉ cần Loan trở về, chính miệng anh ta sẽ thốt ra hàng loạt câu ghê tởm. Có lẽ điều duy nhất khiến anh ta ở đây là bố Loan, dù ông về hưu nhưng uy tín và sức ảnh hưởng của ông vẫn còn ở công ty. Lân biết Loan sẽ không làm gì để bố đau lòng, song để đề phòng, anh vẫn sẽ hành động thật mềm mỏng để giữ vững hình tượng đẹp của mình.
Không có vẻ ngoài đẹp trai hào nhoáng, nhưng Lân – chồng Loan lại rất có tài ăn nói. Vẻ hài hước, hóm hỉnh của Lân gây cảm tình với không ít người, đặc biệt với phái nữ. Không những thế, Lân lại là người khôn khéo, biết tận dụng lợi thế của mình nên bất kể đi đâu, chỉ cần có mặt Lân thì ít nhất cũng có vài cô vây quanh.
Mỗi câu chuyện Lân kể, anh thêm thắt một chút, đánh động vào tâm lí phụ nữ một chút là có thể hạ gục ngay một cô. Kể cả khi anh đã có vợ, thì chuyện đó cũng chẳng là gì. Lân vẫn ngang nhiên gạ gẫm, liếc mắt đưa tình với bao người dù Loan đang có mặt ở đó.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như đó chỉ được xem là thú vui qua đường của Lân. Vấn đề ở chỗ Lân tốt bụng, hào hiệp, vui vẻ với tất cả mọi người phụ nữ anh gặp, ngoại trừ Loan – vợ anh. Có lẽ chỉ Loan mới hiểu được bộ mặt thật của Lân.
Lân luôn khoác trên mình nụ cười thường trực, sẵn sàng ra tay giúp đỡ bất kể cô gái nào đang gặp khó khăn, nhưng với Loan thì khác. Một cô gái qua đường bị hư xe, Lân vội càng chạy đến dắt bộ hơn cây số để đưa xe đến tiệm sửa, rồi lại tốt bụng ngồi chờ, tỉ mẩn dặn dò cô gái nên chú ý và có gì thì gọi anh. Với một người lạ, Lân hoàn toàn tự nhiên làm quen theo cách đó, ga lăng và lịch sự nhất.
Còn với Loan, cái hôm cô mới dắt xe từ nhà ra đã bị thủng lốp, Lân không thèm dắt xe phụ cô dù tiệm sửa xe chỉ cách nhà hai trăm mét. Loan phải bắt xe ôm đi làm, trong khi đó, Lân ở nhà ngồi thảnh thơi xem tivi mà vẫn không quên nói vọng ra: “Cô đừng có mà quên lấy xe về, không thì chỉ có nước cuốc bộ”.
Lân được bố Loan nâng đỡ từ ngày mới vào công ty, đến bây giờ Lân đã có địa vị tương đối vững chắc. Trong thời gian bố Loan còn đương nhiệm, Lân tranh thủ gây dựng các mối quan hệ để có thể tự đứng vững.
Với sự khéo léo và khôn ngoan của mình, dần dần Lân biến mình trở thành một người tài giỏi, quan trọng đối với công ty. Và khi bố Loan về hưu, không gì có thể ảnh hưởng đến cái ghế Lân đang ngồi.
Trước đây, Loan lấy Lân một phần cũng vì anh vui vẻ, hài hước, nói chuyện có duyên. Cũng vì lẽ đó mà Lân rất được lòng bố mẹ Loan.
Cô những tưởng mình thật hạnh phúc khi có một người chồng biết cách ứng xử, giao tiếp khôn khéo. Nhưng đúng như người ta nói: “Sống trong chăn mới biết chăn có rận”. Lấy được Loan rồi, sự vui vẻ, khiếu ăn nói của Lân dần mất đi. Nhất là từ khi bố Loan không còn đương nhiệm ở vị trí giám đốc, thì anh ta lại càng không coi Loan ra gì.
Với Loan, Lân ăn nói rất sỗ sàng, thậm chí đôi khi còn chửi tục. Lúc đầu, Loan còn ngỡ ngàng khi vừa nói chuyện sừng sổ với cô, quát mắng cô chỉ vì anh ta không tìm thấy đôi tất của mình, thì ngay lập tức, giọng Lân trở nên ngọt ngào, nhẹ nhàng khi trả lời điện thoại một cô bạn ở công ty.
Nhưng bây giờ thì Loan đã hoàn toàn “miễn dịch” với sự ứng phó nhạy bén của chồng. Kẻ có thể hào hiệp chở một cô gái đi bộ vì sợ cô ta đi giày cao gót đau chân, để vợ mình bơ vơ giữa đường bắt taxi về nhà có lẽ chỉ có Lân, chồng cô.
Dù Loan có tận tâm nấu nướng, nêm nếm kĩ lưỡng thế nào thì Lân cũng sẽ tìm đủ mọi cách để bắt bẻ. Những câu đại loại như: “Đây là cô nấu cho người ăn hả…” Loan đã nghe cả ngàn lần. Những lúc đó, cô chua xót nghĩ tới nụ cười mãn nguyện và câu nói của chồng tại bữa liên hoan được tổ chức ở nhà một chị cùng công ty: “Anh lấy được người vợ giỏi giang như chị đúng là phải tu mấy kiếp…”
Có lần, Loan nghe bạn cô khen: “Mày đúng là có phúc, lấy được người chồng giỏi giang, khéo léo như Lân, anh ấy đối xử với người ngoài còn như thế, chắc mày phải sướng như tiên ấy nhỉ?”, Loan chỉ biết cười trừ. Nhắc đến niềm “sung sướng, hạnh phúc” mà chỉ thấy chua xót nghĩ thầm: “Sao cùng con người ấy, miệng lưỡi, chân tay ấy mà chẳng khác nào hai mặt đối nhau chan chát, thật đáng sợ!”.
Thậm chí, Loan còn phải chứng kiến cảnh chồng mình tán tỉnh một thực tập sinh mới vào công ty mà vẫn phải cười giả lả, đồng tình với mọi người đó chỉ là sự vui tính của Lân. Nhưng Loan biết chỉ cần kết thúc bữa tiệc liên hoan, tối tối anh ta sẽ nhắn tin, gọi điện cho cô gái đó. Và trơ trẽn hơn, Lân sẽ không ngần ngại kể cho Loan những cuộc hội thoại mùi mẫn của hai người như để trêu ngươi.
Loan từng nghĩ tới chuyện sẽ ly hôn, nhưng mỗi lần nghĩ tới bố mẹ mình, cô lại không nỡ. Bố cô – người cực kỳ tin tưởng con gái nên mới nâng đỡ chàng rể hết lòng – sẽ ra sao khi biết cô bị đối xử thậm tệ như thế? Hơn nữa, việc chạy chữa cho thận của ông cần một khoản tiền rất lớn, Loan không biết phải làm thế nào nếu không nhờ vào Lân. Dù biết mỗi lần nhận sự giúp đỡ đó, Lân sẽ được dịp miệt thị gia đình cô, song điều Loan cần bây giờ là bố cô được chạy chữa.
Hôm đó, vì chăm bố ở bệnh viện nên Loan thông báo là không về nhà. Nhưng khi về đột ngột để tắm rửa, Loan sững sờ thấy chồng đang ân ái với kẻ khác ngay trong nhà mình.
Loan biết Lân đang ngoại tình với không ít người, nhưng chưa bao giờ anh ta đưa gái về chính ngôi nhà của hai người. Không chịu đựng nổi, Loan gào thét lên, chạy tới túm lấy ả đàn bà đang nằm trên giường mình. Chưa kịp làm gì ả đàn bà đó thì Loan đã bị một cái tát từ Lân, kèm theo lời nói: “Cô cút khỏi nhà cho tôi”.
Tất cả diễn ra quá nhanh, sau đó ít lâu, cô có mặt ở nhà mẹ đẻ. Dù mẹ có gặng hỏi thế nào, Loan nhất định không chịu nói, cô chỉ biết vết bầm trên má cô giờ vẫn còn đau. Hôm sau, ngủ dậy Loan thấy Lân đang nói chuyện với mẹ, khuôn mặt hiền từ, cái nhìn ăn năn của anh ta khiến Loan thấy ghê người. Mẹ cô đến bên rồi nói: “Vợ chồng cũng có lúc cãi nhau, con đừng có làm quá lên, thằng Lân nó đến đón con kìa…”.
Đúng như Loan nghĩ, anh ta vẫn sẽ tiếp tục đóng vai đức phật từ bi trước bao nhiêu người, nhưng chỉ cần Loan trở về, chính miệng anh ta sẽ thốt ra hàng loạt câu ghê tởm. Có lẽ điều duy nhất khiến anh ta ở đây là bố Loan, dù ông về hưu nhưng uy tín và sức ảnh hưởng của ông vẫn còn ở công ty. Lân biết Loan sẽ không làm gì để bố đau lòng, song để đề phòng, anh vẫn sẽ hành động thật mềm mỏng để giữ vững hình tượng đẹp của mình.
Loan không biết nên đối diện với điều này thế nào khi nghĩ đến bố trong bệnh viện, nghĩ đến mẹ không thể chịu đựng thêm một cú sốc nào nữa nếu cô ly hôn. Nhưng còn cô, cô sẽ ra sao khi những chuỗi ngày tiếp theo phải đối diện với bộ mặt thật của chồng…
luyến đã bình luận
thật ghê sợ, chị nên thoát khỏi con gnười này và cho mọi người thấy bộ mặt thật của anh ta