Tôi quen em khi em mới bước vào tuổi 18 còn tôi đã 32. Ngày đầu tiên tôi thấy nụ cười của em, tôi biết rằng mình sẽ yêu em. Là cô giáo của em nên tôi không thể để em biết con tim mình đang thổn thức vì em. Nhưng còn một điều lớn hơn nữa ngăn tôi đến bên em là vì tôi đã có chồng…
Ngoại tình, tôi chưa từng bao giờ nghĩ mình sẽ ngoại tình mặc dầu tôi không yêu anh. Chúng tôi lấy nhau vì anh yêu tôi và vì cả hai gia đình đã quen biết với nhau từ rất lâu. Lúc đến với anh, tôi nghĩ cả cuộc đời này của tôi như vậy là đủ rồi. Anh rất tốt và tôi tin chắc rằng trên thế gian này không một người đàn ông nào có thể tốt hơn anh. Tôi cảm thấy mình may mắn khi có anh trong đời.
Và rồi…
Em nói rằng em thích tôi khi em tròn 20 tuổi . Đó cũng là ngày đầu tiên tôi và em hôn nhau. Tôi biết mình đã thua cuộc, trái tim mình đã chiến thắng và tôi đầu hàng vì không thể đẩy em ra khỏi mình nữa.
Có em bên cạnh, tôi cảm thấy hạnh phúc mà anh mang lại cho tôi không thể so sánh bằng. Tôi bắt đầu dành thời gian cho em nhiều hơn. Cùng em đi dạo, cùng đi du lịch mà không cho anh biết . Tôi cũng bắt đầu học cách nói dối và mỗi ngày trở nên thuần phục hơn. Tôi càng gan hơn nữa khi đưa em về nhà và giới thiệu với gia đình và với anh. Anh vui vẻ bắt tay em còn một tay ôm eo tôi. Nhìn nét mặt của em ánh lên một chút buồn bực, tôi gỡ tay anh ra và ôm em rồi giả vờ nói
– Cô có cái này cho em xem, vào trong với cô
Anh mỉm cười nghĩ rằng hai người con gái chắc có nhiều điều để nói nên cứ để mặc cho em và tôi bên nhau. Dần dần em đến nhà tôi thường xuyên hơn và anh cho rằng đó là chuyện bình thường, nhưng cái bình thường đó bổng trở thành dấu hỏi lớn trong anh khi tôi luôn cự tuyệt anh vào mỗi buổi tối, khi tôi coi trọng những nổi buồn và cảm giác của em. Khi tôi và em nhìn nhau với ánh mắt âu yếm và khi tôi không còn hứng thú đi dạo với anh như ngày trước nữa. Đã có lần anh cầm tay tôi nói.
– Em thay đổi rồi
Tôi giật mình nhìn anh như sợ anh thấy được sự phản bội qua mắt mình. Nhưng anh chỉ hôn vào trán tôi và nói:
– Hãy quay về bên anh
Tôi ôm anh thật chặt vì sự day dứt trong lòng càng cao hơn, nhưng đêm đó chỉ cần đọc tin nhắn của em, tôi biết mình không thể làm anh đau khổ nữa. Tôi định nói ra tất cả cho anh biết và cầu mong anh tha thứ, những lúc nào anh cũng tìm chuyện khác để nói và cả đêm nay cũng vậy.
– Chúng ta đi du lịch đi em nhé
Tôi nhíu mày nhìn anh
– Anh đang bận rộn với dự án mới mà
Anh kéo tôi ôm vào lòng
– Không gì quan trọng bằng bà xã của anh. Hai ngày nữa chúng ta đi em nhé
Tôi nhìn vào ánh mắt chờ đợi của anh rồi gật đầu. Tôi đoán được anh đang lo sợ sẽ mất tôi. Tôi thở nhẹ rồi chìm vào giấc ngủ.
*****
Em tặng cho tôi một chiếc lắc có tên cả hai được khắc lên trên. Em nói rằng tôi không được tháo nó ra và tôi mỉm cười gật đầu. Đã bốn năm rồi, tôi và em đã bên nhau. Khoảng thời gian đó, tôi tự hứa sẽ đem đến hạnh phúc cho em. Tôi cũng đã hứa với em rằng khi em ra trường, tôi sẽ nói rõ ràng với anh. Tôi cần em và đã đến lúc phải thả tay anh ra. Nhưng những lần muốn nói cho anh biết quyết định của mình, thì anh lại tìm chuyện khác để nói nên cho đến giờ tôi vẫn chưa làm được.
– Cô có suy nghĩ à ?
Tôi nhìn em lắc đầu vì không muốn em lo, nhưng em nói tiếp
– Có phải khó nói với anh ấy lắm không? Cô sẽ không vì anh ấy mà bỏ rơi em chứ ?
Tôi ôm em để em ngã đầu lên vai mình rồi thì thầm
– Cô có thể làm điều đó sao? Tim cô sẽ rất đau nếu chính cô làm em đau lòng. Cô sẽ có cách giải quyết tốt nhất cho cả ba.
Em thở dài
– Em thật sự rất sợ. Em sợ vì tình nghĩa, vì trách nhiệm, vì sự không ủng hộ tình yêu này của nhiều người mà cô sẽ chọn anh ấy thay vì đi theo con tim của mình.
Bốn năm rồi, tôi biết mình không thể rời khỏi em. Chỉ cần nghĩ một ngày nào đó không có em bên mình, tim tôi lại quặn thắt. Dù như thế nào, tôi cũng không được rời khỏi em.
Tôi vuốt nhẹ lưng em:
– Sẽ không. Vì cô cũng không thể không có em trong đời.
Em kề sát gương mặt mình vào gương mặt tôi. Tôi có thể nghe được hơi thở của em và đôi tay tôi bắt đầu không còn kiểm soát được nữa. Nhưng khi vừa chạm vào bên trong áo em thì em đẩy tay tôi ra.
– Cô chưa được phép đâu
Tôi bật cười nhưng miệng thì méo xẹo.
– Em có thể bỏ cái luật này không?
Em lắc đầu rồi kéo tôi đứng dậy:
– Hai ngày nữa em sẽ đi du lịch cùng với gia đình, cô sẽ làm gì khi vắng em?
Tôi trả lời:
– Cô cũng đi du lịch
Em nhướng mày:
– Với anh ấy à ?
Tôi gật đầu nhìn em xiụ mặt. Vuốt má em đầy yêu thương, tôi nói:
– Sẽ là lần cuối. Đã đến lúc cô phải quyết định rồi
Tự nhiên em ôm tôi chặt hơn. Muốn làm em yên tâm nhưng tôi không biết làm như thế nào nên đành để em ôm mình.
****
(Còn nữa)
luyến đã bình luận
thật lực cười
hải đã bình luận
chồng bạn tốt với bạn như thế, tôi không hiểu sao bạn lại phản bội anh ta trong khi đó bạn lại là 1 cô giáo?
Thảo Thương đã bình luận
Cô giáo là les mà bạn! nên cô giáo không thể yêu chồng!
Thảo Thương đã bình luận
Bạn không đoán được là cô giáo đó đang ngoại tình với một người con gái ak! cô giáo đó bị les(đồng tính) thì sao mà yêu chồng mình được.
thanh đã bình luận
thật là tôi ghét cô giáo này.Vì cảm thấy không yêu còn lấy người đàno ong tốt tốt đó làm gì
để người đó phải đau khổ tổtn thương , nếu không nah ta sẽ gặp một cô gái khác đnàg hoàng rồi .
hải đã bình luận
trên đời này nghĩ cũng lạ đã không yêu thế mà còn lấy làm chồng chỉ vì 2 bên gia đình tán thành. Điều đáng nực cười nhất là cô giáo ấy lại yêu chính cô học trò của mình lại là 1 cô gái! Mình đọc bài “gần đám cưới mới biết mình là les” thấy đã quá đáng bây giờ đọc bài này thấy cô này còn quá đáng hơn nữa!!!!tội cho anh chồng kia yêu thương cô!!!