Trong anh có lẽ vẫn không thể biết được tình cảm hiện giờ của tôi là thế, tôi không đủ cam đảm nói ra “Em không còn thương anh nữa”. Tôi sợ đánh mất một gia đình, điều đó rất cần cho sự trưởng thành của con tôi.
Tôi là một phụ nữ 29 tuổi, có chồng và con trai rất dễ thương. Bé là niềm hạnh phúc và nguồn sống hiện tại của tôi. Nỗi đau tôi tâm sự ra đây sẽ rất kỳ lạ với khái niệm một gia đình hạnh phúc.
Ngày quen anh- chồng hiện giờ, tôi đã vội quên lời hứa hẹn chờ đợi với người bạn trai vừa ra nước ngoài làm việc được 4 tháng. Với sự phụ bạc đó, tôi chấp nhận làm vợ anh dù biết anh từng có gia đình, một con trai 10 tuổi, đã ly hôn 5 năm. Có lẽ lúc đó cả trái tim và lý trí tôi đều lỗi nhịp, tôi yêu anh bất chấp cả những lời góp ý can ngăn của gia đình và bè bạn. Chúng tôi tổ chức lễ cưới sau một năm quen biết. Cuộc sống mới của tôi bắt đầu, kèm theo những bất ngờ không lường trước được.
Anh thương yêu gia đình, tôi sinh con anh lo lắng chăm sóc chu đáo, việc nhà anh chia sẻ, nói chính xác lúc tôi mệt anh vẫn làm tất cả để tôi nghỉ ngơi. Anh là mẫu đàn ông hiện đại và tốt bụng, thương vợ con, tuy nhiên có một nỗi buồn tận sâu trong đáy lòng tôi, vẫn nhói tim đau: Anh luôn muốn đứa con đầu (con với người vợ trước), về sống chung. Trong những lần anh nhắc đến, tôi chỉ lặng thinh.

Anh nghĩ tôi cũng như anh, chấp nhận điều đó. Một ngày anh thông báo “Con anh sẽ về sống chung với chúng ta trong thời gian rất gần, em nên chuẩn bị tâm lý”. Có lẽ những bạn đang đọc tâm sự này đều hiểu suy nghĩ và tâm tư của tôi. Tôi không tốt hơn bất cứ người phụ nữ nào trên thế gian này cả, tôi không thể làm tốt hơn họ, định sẽ giữ mãi trong lòng nỗi khó chịu ấy, vẫn cố gắng chấp nhận mọi thứ để anh vui, con anh vui, mọi người vui.
Tôi đâu ngờ đó là một vết dầu loang trong lòng, ngấm ngầm làm tình cảm vợ chồng ngày càng tồi tệ. Qua một thời gian cố gắng chịu đựng, tôi không thể “gần gũi” chồng được nữa, cảm xúc, sự thoải mái và cả sự ham muốn rất đỗi đời thường của các cặp vợ chồng tan biến. Thời gian cứ kéo dài đến nay cũng khoảng 6-7 tháng, tôi tự nhủ mình phải hy sinh vì con, sống vì con, vui vì con. Tôi rất muốn cho con một cuộc sống hạnh phúc, một gia đình hoàn hảo, nhưng biết làm sao đây khi tình cảm vợ chồng không còn như trước.
Giá như anh đối xử với tôi như những người bạn bình thường, có lẽ tôi vẫn vui vẻ chấp nhận để sống chung vì con. Trong anh có lẽ vẫn không thể biết được tình cảm hiện giờ của tôi là thế, tôi không đủ cam đảm nói ra “Em không còn thương anh nữa”. Tôi sợ đánh mất một gia đình, điều đó rất cần cho sự trưởng thành của con tôi.
Nếu cứ tiếp tục sống như thế này, liệu điều gì sẽ làm cả hai còn tổn thương trong những ngày tới? Rất mong sự chia sẻ của các bạn đọc được dòng tâm sự này. Chân thành cảm ơn.
ngavu đã bình luận
m ko o vao h.c cua ban cho nen co le s.ngi cua m co jan khac ban. nhung neu chinh ban da nhan thay a ay la mot ng chong tot voi ban thi m ngi b qua ich ky.b thuog con ban khi jai sog thiet thoi co bo ma ko me,b cung biet a ay la ng rat thg v,c. vay tai sao b ko ngi cho a ay. a ay co thanh than, hj dc ko khi dua con cua m dang jai song xa su bh.soc, che tro cua ca bo va me neu chau dag jai o ben o.ba.m ngi b nen mo rong tam log lo cho ca chau be, a ay va con a ay se c.on ban ca c.d, de chau ko roi vao canh lam dg lac loi neu k.te cua gd ban ko qua eo hep. con neu con a ay dag song cung me ma a ay lam nhu vay thi ban can jan tich ro rang va cho a ay biet n s.ngi cua m de a ay hieu va co h.d dung dan nhat. chuc b sang suot!