Chị đem mọi chuyện kể với người bạn chí cốt, trời đất, người đó lại hỏi chị, mà không chỉ một câu: – Bộ bà không thương con bà hả? Bộ bà khùng hả? Bộ bà không nghĩ tới uy tín, danh dự của mình nữa hả? Bộ bà đem cái đầu thông minh quăng xuống sình rồi hả? Hả, hả…
Chị quen anh qua công việc. Lần đầu, chị đến văn phòng của anh cùng một người bạn. Lần thứ hai, chị đến sau khi đã gọi điện thoại nói trước với anh về kế hoạch thực hiện dự án của công ty và anh muốn cùng chị bàn bạc kỹ hơn vài chi tiết. Lần thứ ba, chị đến để gút lại những điều còn vướng mắc trong kế hoạch. Lần thứ tư, công việc bước đầu đã có kết quả, chị dự định mời anh chiều ra nhà hàng cùng những người cộng sự thân thiết của chị. Lần này thì cách nói chuyện và xưng hô giữa hai người đã thân mật hơn nhiều. Anh cười dễ dãi, ừa đi, nhưng, để anh đố em cái này, trúng có thưởng, thưởng lớn đó nghen; còn sai thì phạt, phạt nhỏ thôi. Chị hào hứng đồng ý. Anh mở ngăn kéo bàn làm việc lấy một cuốn sách cũ, lật lật mấy trang đầu rồi rút ra một tấm ảnh đã úa vàng, chụp đám học trò với thầy trước cửa lớp vào dịp bế giảng, hỏi anh đứng ở đâu? Chị nhìn thật kỹ, cuối cùng cũng tìm thấy anh, một cậu bé ốm nhách, đen thui, so với anh giờ lạ lắm, nhưng ánh mắt thì không lẫn với ai khác được. Anh cười sung sướng, bất ngờ ôm đầu chị, hôn lên trán. Chị đứng hình, không nói gì được, bối rối nguyên buổi chiều.
Tối đó về nhà, chị nhận được một tin nhắn ngắn gọn: Nếu em là người rộng lượng, hãy tha lỗi cho anh. Tất nhiên, chị làm sao mà giận một người như vậy, nhưng cố tình không trả lời. Vài ngày sau, chị nhận được một tin nhắn khác của anh. Theo em, làm sao biết được người khác đã tha thứ cho mình? Chẳng biết sao chị lại dại dột cầm điện thoại gọi cho anh. Chị chẳng nhớ mình đã nói gì, mà hình như chẳng nói gì hết, chỉ ngoan ngoãn nhận một lời mời đi chơi xa.
Lần đầu tiên ngồi bên nhau, khi đã là tình nhân, anh đố chị biết điều gì ở phụ nữ thu hút đàn ông mạnh mẽ nhất. Chị trả lời nhan sắc. Anh lắc đầu, cười, sai rồi cưng, đó là sự thông minh. Chị nghe trái tim mình chấp chới. Từ nhỏ chị đã được cha mẹ, thầy cô, bạn bè, đồng nghiệp và nhiều đối tác khen tặng như vậy. Nhưng chỉ có lần này, lời khen của anh mới thực sự làm chị quên cả đất trời. Chị thấy mình như chiếc lá bị cuốn theo cơn gió. Những ngày tháng sau đó, chỉ cần lời nhắn của gió, là chị lao ra khỏi nhà. Mười mấy năm chồng vợ, không giữ được chân chị, những bước cứ ngày càng xa. Cô con gái đầu lòng phát hiện chị chat với bồ, giận, không ăn cơm nhà cả tuần lễ mà chị chẳng hay biết gì. Cậu con trai mê game bỏ học, cô giáo chủ nhiệm gọi điện thoại mời chị đến trường hai lần mà chị lại quên, đành phải gọi cho chồng chị.
Cuối cùng, chồng chị cũng biết chuyện. Anh không nặng lời, ghen tuông, chỉ nhẹ nhàng, nếu em thấy không ở với nhau được nữa thì chia tay. Một thời gian sau, chị mới biết lâu nay chồng cũng có một cuộc tình bên ngoài, nhưng với anh, “rượu là rượu, mà bia là bia”, đúng lời bài nhạc chế anh hay hát nghêu ngao mỗi khi xách khăn vô phòng tắm. Hèn gì, đêm chị đưa tờ đơn thuận tình ly hôn cho anh ký, anh nhìn chị một lúc rồi tự nhiên cười cười hỏi: Theo em, thì lão đó có bỏ vợ để cưới em không? Chị nghe hỏi mà sôi máu, vênh mặt, đáp trả: – Sao lại không, anh nghĩ tôi là loại đàn bà nào? Anh vẫn dịu dàng, dù sao đi nữa, anh cũng chỉ mong em nhớ tới con. Chị cứng họng, không nói gì được, bần thần cả đêm.
Hay tin vợ chồng chị đã nộp đơn xin ly hôn ở tòa, anh im lặng. Chị hỏi anh có mừng không? Anh vẫn kiểu ra vẻ bí mật mọi khi: “Đố em biết”. Chị nhìn anh, đầu óc u u minh minh. Có trời mới biết anh nghĩ gì trong đầu. Từ hôm đó, chị ít gặp anh, đơn giản vì gió thi thoảng mới thầm thì, nên lá thôi không còn bay cuống quít. Cái đầu vốn thông minh của chị giờ bỗng dưng như bị đổ bê-tông, chị không nghĩ ra được cái gì hay ho cho chuyện làm ăn. Chị nhắn tin cho anh: anh chan em roi phai khong? Anh trả lời: Em đanh gia anh thap hay tu danh gia minh thap? Vẫn là kiểu trả lời đánh đố của anh, và tất nhiên, một lần nữa chị lại ngắc ngứ, sau rất nhiều lần khác.
Hôm tới tòa nhận quyết định ly hôn, chị cầm điện thoại gọi hẹn anh. Anh từ chối, mắc họp. Mấy ngày sau, cũng vậy, không mắc họp thì mắc đi công tác. Chị nhắn tin, hỏi thẳng: Anh muon tranh ne em? Anh trả lời: Em la nguoi phu nu thong minh ma, sao lai hoi anh cau do? Chị giận bầm gan tím ruột. Sau một lúc đứng chết lặng, chị quyết định xóa số, xóa tên anh trong danh bạ… Nhưng rồi, không hiểu sao, chị lại giữ nguyên. Chị muốn làm một cái gì đó cho đã nư, cho anh biết tay chị… Chị đem mọi chuyện kể với người bạn chí cốt, trời đất, người đó lại hỏi chị, mà không chỉ một câu: – Bộ bà không thương con bà hả? Bộ bà khùng hả? Bộ bà không nghĩ tới uy tín, danh dự của mình nữa hả? Bộ bà đem cái đầu thông minh quăng xuống sình rồi hả? Hả, hả…