Khi tôi viết thư gửi diễn đàn thì tôi đang mang thai được 3 tháng. Thực sâu trong lòng mà nói tôi không mong đứa con này, nói vậy có phải là tội không nhưng tôi không biết phải làm sao nữa. Vợ chồng tôi lấy nhau từ tháng 9 năm ngoái, khi tôi đồng ý lấy anh là lúc đó trong tôi có bao sự tính toán chứ nói thật không phải là tình yêu…
Thời gian tôi quen và lấy anh nhanh chóng tới không thể ngờ chỉ trong vòng 1 tháng. Nhiều người cũng hỏi sao quyết định nhanh vậy, đôi khi tôi cũng giật mình với quyết định của mình. Là khi đó gia đình giục tôi quá nhiều, là khi đang thất vọng vì 1 chuyện tình không có kết quả với người yêu cũ, tương lai quá mịt mờ với những định hướng không xác định rõ…
Tôi quen anh trong khi làm việc. Tôi là nhân viên tổng đài còn anh là khách hàng của tôi. Giọng nói của anh qua điện thoại làm cho tôi yên tâm đánh giá 1 phần nào con người anh, thế nhưng đời luôn có nhiều bất ngờ không tưởng. Khi quen anh tôi vẫn cứ nghĩ anh đang đi làm 1 công việc gì đó mà tôi cảm thấy cũng ổn, anh nói anh đang làm điều hành nhân sự cho 1 công ty bảo vệ. Thậm chí mẹ anh (mẹ chồng tôi) cũng đã nói vậy khi tôi về gia mắt gia đình anh. Đám cưới nhanh chóng được tổ chức với những háo hức của người con gái sắp lấy chồng. Vì quê tôi ở xa tận Phú Thọ nên 2 gia đình không gặp gỡ nhau nhiều, anh có về nhà tôi 1 lần trước khi cưới.
Sau khi chúng tôi quyết định lấy nhau mẹ chồng tôi bảo tôi dọn sang ở nhà anh luôn vì tôi đang ở trọ. Nói thực khi đó tôi chỉ có 1 suy nghĩ 1 điều dù sao mình cũng đã quyết định lấy anh chuyển sang trước 1 tháng cũng đỡ được nhiều tiền để chuẩn bị cho đám cưới và mâu thuẫn bắt đầu từ đó xảy ra. Về nhà anh 1 tuần bố mẹ chồng giục tôi và anh đi đăng ký, bút sa thì gà chết, tôi phải xin khẳng định lại 1 lần nữa, tôi lấy anh mà trong lòng không có 1 chút tình yêu nào. Nếu mọi người hỏi tôi vì sao thì tôi có thể kể không biết bao nhiêu lý do.

Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê con gái quê chính hiệu, từ khi còn nhỏ rồi lớn và biết suy nghĩ tôi tự nhủ sẽ không bao giờ lấy chồng quê rồi đi theo vết xe của mẹ. Chồng tôi ít nhất phải cao hơn tôi 1 cái đầu theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, không cần anh đẹp trai, giàu có chỉ cần anh có 1 công việc ổn định và biết quan tâm tới gia đình tôi là được. Vì thế khi quen chồng tôi qua lời anh nói và về “xem” gia đình anh, tôi đã quyết định mà không suy nghĩ như vài người trước. Và cứ tưởng rằng tình yêu có thể tới sau hôn nhân nhưng tôi đã lầm, cho tới ngày hôm nay không ngày nào trong đầu tôi không có 2 từ “ly hôn”.
Bắt đầu cuộc sống “vợ chồng”, chúng tôi đã luôn xảy ra nhiều mâu thuẫn, trước hết là về cách sống với xung quanh hàng xóm. Quanh nhà anh cũng chỉ toàn là cô dì chú bác nhà anh nhưng tuyệt nhiên tôi không được sang nhà ai chơi hay thăm hỏi, gặp nhau thì chỉ chào xã giao. Khi đó tôi cũng chỉ nghĩ 1 điều thôi thì đó là nếp sống ở phố mà, cố gắng lên rồi sẽ quen và tới bây giờ tôi cũng “đã tiêu hóa” được. Có 1 lần bà bác (chị gái của mẹ chồng tôi) bảo tôi sang nhà lấy cây mướp con về trồng, tôi sang lấy rồi về luôn. Khi ra khỏi cổng nhà bác, bố chồng tôi nhìn thấy và có nói tôi rằng tôi hay đi linh tinh, không chịu yên phận.
Rồi thì tuyệt nhiên từ đó tôi không sang bất kỳ nhà ai nữa kể cả giỗ tết (giỗ thì nhà ai có nhà nấy làm), gặp bác vẫn chỉ thăm hỏi thông thường. Chằng bù cho ở quê tôi, cứ tới ngày lễ tết hay giỗ chạp mọi người đều quay quần vui vẻ. Mọi người sống với nhau bằng tình cảm, tôi thấy thật ấm áp trong tình thân đó, tôi nói với anh thì anh bảo ở đây thành phố nó khác không như ở quê, em đừng có cái gì cũng quê (gốc của anh cũng ở quê đấy thôi ). Tôi và anh cũng cãi nhau 1 trận vì chuyện này, tôi đành chấp nhận. Tôi thèm và nhớ nhà kinh khủng nhưng lại sợ về nhiều mọi người nhà anh lại nghĩ tôi đem tiền về cho bố mẹ đẻ. Thực tế cô em dâu thứ 2 nhà chồng tôi đã được mẹ chồng nói vậy, thế nên dù nhớ nhà nhưng tôi sợ không dám về.
Và trước khi cưới chúng tôi còn tranh cãi về vấn đề của hồi môn. Tôi nói thẳng và chia sẻ với chồng là tôi không lấy của hồi môn của bố mẹ tôi cho vì gia đình tôi đang nợ nần nhiều và lo cho công việc của anh trai. Anh đồng ý và nói rằng chỉ cần tôi là đủ. Anh cũng nói mẹ anh cho 40 triệu để lo cưới (kể ra tới bây giờ nói mà ngại, số tiền đó anh chỉ nói cho sướng để cho nhà tôi biết chứ sắm sửa gì. Đệm giường thì là đệm cũ mỏng dính từ đời nào, giường thì đóng mới nhưng tới bây giờ sau 6 tháng nó đã có nguy cơ bung hết ra , 1 cái tủ mới và 1 cái bàn trang điểm cũ của cô dâu 2 để lại… nếu tính ra chưa tới 5 triệu).
Khi tôi bắt đầu dọn sang nhà anh, anh chẳng nói gì bảo tôi lên đưa cho mẹ 1 triệu tiền anh nợ mẹ. Sau này tôi mới biết đó là tiền ăn ở nhà anh trước khi tôi chính thức về nhà anh, và tôi có đưa cho anh thêm 2 triệu không biết anh làm gì. Anh nghe tôi nói không có hồi môn cũng có thái độ ngay nhưng cố giấu, anh không quan tâm tới gia đình tôi như những gì anh nói. Ngay từ thời điểm đó tôi đã không muốn kết hôn nữa nhưng đã đăng ký rồi tôi đành cưới. Tôi đã khóc rất nhiều trước khi cưới và có ý định bỏ trốn, nhưng rồi lại thương bố mẹ. Nếu ngày đó tôi đủ can đảm làm vậy thì giờ tôi đã thanh thản nhiều rồi.
(Còn nữa)
NhuBao NguyenDoan đã bình luận
theo tôi, bạn nên ly hôn sẽ tốt hơn. Bây giờ chưa có con bạn sẽ quyết định dễ dàng hơn, còn nếu bây giờ bạn k ly hôn sau này có con rồi bạn khó mà quyết định được lắm. Bây giờ bạn sống với chồng cũng chỉ là nghĩa vụ và trách nhiệm mà thôi, nhưng cs lúc nào cũng nặng nề và tâm trạng bạn cũng cảm thấy k thoải mái và k vui chút nào đúng k? Như vậy thì kéo dài cs như vậy làm gì chỉ làm cho cả 2 thêm mệt mỏi và căng thẳng thêm mà thôi bạn à.