Tôi chỉ dám đánh cắp một phần tình yêu của tôi với vợ để dành cho em chứ không thể phá vỡ gia đình mình, làm cho tất cả những người mình yêu thương phải khổ được. Vì vậy, tôi chấp nhận xa em, xa em một cách nhẹ nhàng để cả tôi và em bớt khổ sở vì tình yêu này.
Tôi năm nay tuổi đã tứ tuần, có một gia đình hạnh phúc với người vợ đảm đang, hai con, có gái có trai, có xe hơi, còn nhà đất nếu chia thì mỗi thành viên trong gia đình được một cái, có công ty với gần 20 nhân viên. Nhìn chung thì không hơn ai nhưng có thể là niềm mơ ước của nhiều người.
Tôi xuất phát từ một cán bộ công chức nhà nước, có danh, có tiếng ở một thành phố nhỏ, nhưng chỉ hưởng lương chay đủ sống qua ngày, không thể tham ô hối lộ gì để có nhà mà ở. Với tính cách là người cầu tiến, nhiều ước mơ, có năng lực nên tôi không cam chịu làm anh công chức sáng cắp ô đi, chiều cắp ô về, tối nhậu nhẹt say sưa nên tôi đã làm thêm, kiểu chân trong chân ngoài. Với kiểu làm ăn như vậy, chỉ sau 5 năm, tôi đã ôm một khoản nợ mà nếu trả dần bằng toàn bộ tiền lương của tôi khi đó thì cũng phải 50 năm nữa mới trả hết nợ.
Hơn nữa, toàn bộ nhà cửa của tôi, của cha mẹ tôi, cha mẹ vợ và của anh chị em cô dì chú bác đã bị tôi cầm hết ở ngân hàng. Hoàn cảnh như vậy đã buộc tôi phải từ giã con đường làm chính trị để bước ra ngoài làm kinh tế để trả nợ. Ông trời đã thương tôi, ủng hộ tôi nên trong vòng hai năm, bằng tất cả khả năng, sự nhanh nhạy, quyết đoán, biết nắm bắt thời cơ của mình, tôi đã trả gần hết khoản nợ đó, đem sổ đỏ về cho tất cả mọi người.
Trong hai năm đấy, tôi chỉ biết làm và làm, không kể giờ giấc, không bỏ lỡ bất cứ công việc gì dù khó khăn đến mấy. Mà càng khó khăn, phức tạp thì tôi lại thu được nhiều tiền nên tôi càng quyết phải làm, tôi làm việc đến nỗi thường xuyên bị stress, đau dạ dày vì phải tiếp khách thường xuyên bằng bia rượu. Tôi đi Nam về Bắc đến mức trong vòng một năm, hãng hàng không đã cấp thẻ vàng hội viên cho tôi.
Khi nhìn lại thì thấy mình đã làm được một việc không tưởng với thời gian ngắn như vậy, nhanh hơn những gì mình mong muốn. Khi gánh nặng nợ nần đã giảm bớt, tôi nghĩ mình nên tự thưởng cho công lao, sức lực của mình đã bỏ ra, tuy nhiên, tôi đã không biết phải như thế nào đến khi gặp em.
Trong một lần em đến công ty tôi có công việc, nhân viên của tôi thấy không thể đáp ứng được yêu cầu của em nên đã hướng dẫn em gặp tôi. Do đông khách nên tôi tiếp em lúc đã gần hết giờ, cũng như những khách hàng khác, tôi tiếp em bình thường, vẫn lắng nghe và tư vấn em chu đáo. Đến khi em về, đã vắng khách nên tôi lơ đãng nhìn theo, lúc này, dáng người nhỏ nhắn, mềm mại của em với chiếc áo sơmi trắng cùng giọng nói của người Bắc đã làm tôi chú ý vì đó là mẫu người tôi rất thích.
Tuy nhiên, sau đó tôi lại lao vào công việc không còn nhớ đến nữa. Bẵng đi vài tháng sau, khi rà soát công việc thì tôi nhớ lại em, từ đó, tôi đã chủ động làm quen với em. Còn em, từ một cô gái học xong đại học chỉ chờ ngày cưới chồng thì một sự cố trong gia đình đã đẩy gánh nặng lên vai em. Em đã rời xa quê nhà để đến thành phố nơi tôi ở kinh doanh, trả nợ cho gia đình. Em cũng như tôi, chỉ biết công việc làm ăn nên hai năm ở thành phố này, mặc dù mỗi năm chỉ gặp người yêu một lần khi về quê ăn tết nhưng em không quen biết ai khác, không bạn bè.
Sau một thời gian nhắn tin rồi gặp gỡ, em đã chấp nhận làm quen với tôi mặc dù biết tôi đã có gia đình và em đã có người yêu ở quê. Chúng tôi quen nhau với mong muốn động viên nhau trong công việc, có niềm vui tâm sự với nhau sau mỗi ngày lao động vất vả. Quen gần hai năm thì em đã chia tay người yêu, lý do không phải vì tôi mà vì em không thấy được tương lai khi đến với người đó.
Chúng tôi đã yêu nhau, một tình yêu mà cả hai cùng xác định là không đi đến đâu. Tôi vẫn chu toàn tất cả cho gia đình mình bởi với tôi gia đình là trên hết, em cũng hay day dứt một suy nghĩ có lỗi với gia đình tôi nhưng chưa thể chia tay tôi được. Tôi đã cùng em đi chơi nhiều nơi khắp đất nước này khi có dịp, có những kỷ niệm, cảm xúc thật đẹp mà tôi chưa hề có trong đời.
Khi yêu tôi, nhiều lúc em cũng bức xúc khi ngày cuối tuần, ngày lễ, những khi em ốm mà không có tôi chở đi chơi hay ở bên cạnh, ngay việc gặp nhau uống cà phê cũng khó. Tôi biết hoàn cảnh của mình nên một tháng đôi lần đã cùng em đi xa để có thời gian gặp nhau, chăm sóc nhau, bù lại những thiệt thòi đó cho em. Nhưng dù tôi cố gắng đến mấy cũng không thể có những việc làm mà đối với những đôi tình nhân thì đó là việc bình thường. Hơn nữa, dù sao thì em cũng là một cô gái còn trẻ, lại xinh đẹp.
Yêu em nhưng lúc nào tôi cùng mong em có người yêu để lập gia đình. Gần đến tết, em báo cho tôi biết em đã có đối tượng để tìm hiểu, tôi biết vậy, không cản trở gì mà còn thu xếp thời gian để giúp em tìm hiểu người đó. Tết này, em lại về quê ăn tết như mọi năm, kinh tế gia đình em cũng đã khá hơn do sự cố gắng của em.
Mấy năm trước em về quê thì mọi người trong gia đình hối thúc em cưới người yêu của em. Nhưng năm nay, khi mọi người đã biết em và người ấy chia tay, người yêu em trước đây cũng có tình yêu mới, còn em vẫn về đơn lẻ mặc dù em rất giỏi giang, xinh đẹp và tuổi cũng đã lớn nên mọi người lại càng hối em nên lập gia đình. Áp lực của mọi người như vậy làm em suy nghĩ nhiều.
Sau mấy ngày tết, em lại ra, việc đầu tiên là em điện thoại người em tìm hiểu báo tin trên đường ra và sau đó gặp tôi để nói lời chia tay. Tôi không bất ngờ nhưng nhiều tâm sự, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi từng nói với em, rất mong em có người yêu để lập gia đình. Tôi rất yêu em nhưng không thể đồng hành cùng em đến trọn đời, càng không thể để em dở dang cuộc đời, phụ công lao nuôi dưỡng của cha mẹ em vì tôi.
Tôi biết em yêu tôi rất nhiều nhưng em không thể sống như thời gian qua được, em còn tương lai, còn gia đình. Khi tôi nói chấp nhận xa em, tự nhiên những kỷ niệm đã qua với em luôn hiện ra trong tôi. Rồi cảnh em hẹn hò, vui cười với người yêu mới, tôi buồn vô hạn, cảm giác mất mát một điều gì rất thiêng liêng, cảm giác rời xa vĩnh viễn một người mà mình yêu quý nhất.
Tôi chỉ mong em xa tôi một thời gian rồi mới có người yêu mới nhưng những gì tôi biết đã làm tôi đau lòng, cảm giác người yêu của mình hằng đêm nhắn tin với người ấy, rồi hẹn hò với người ấy làm tôi khổ sở vô cùng nhưng không thể làm gì được. Nghĩ hoài, nghĩ mãi rồi suy tư, cuối cùng tôi nhận ra một điều, mình ích kỷ quá, chính sự ích kỷ đã làm mình như thế này. Mình đã cố giành lấy cái không thể thuộc về mình.
Trong tình yêu thì sự ích kỷ là cực kỳ nguy hiểm, sẽ giết chết tình yêu của mình đối với em và của em đối với mình. Tôi phải nghĩ tôi yêu em thì phải làm cho em vui, có cuộc sống tốt đẹp hơn chứ không thể ở với tôi để mòn mỏi cuộc đời em được. Tôi không thể vì niềm vui, niềm hạnh phúc của tôi khi bên em mà chôn vùi đời em được. Tôi phải làm sao để thấy vui khi sau này nhìn thấy em hạnh phúc, yêu thương người chồng của em được.
Thời gian đầu tôi yêu em cũng chỉ để có được cảm giác yêu và vui vẻ sau thời gian làm việc mệt mỏi và trong những chuyến đi chơi xa. Vì tình yêu này sẽ không đến đâu và em cũng sẽ phải có người yêu để lập gia đình. Tuy nhiên, sau thời gian yêu nhau, tôi đã yêu em rất nhiều, tôi không thể hiểu nổi tại sao mình lại yêu em nhiều như vậy.
Nhưng không như mọi người nghĩ, vậy thì ly dị vợ để đến với em, những tôi không thể như vậy. Tôi vẫn còn yêu vợ, thương con, tôi không thể vì tình cảm của mình mà làm cho các con tôi thiếu cha thiếu mẹ được. Tôi chỉ dám đánh cắp một phần tình yêu của tôi với vợ để dành cho em chứ không thể phá vỡ gia đình mình, làm cho tất cả những người mình yêu thương phải khổ được. Vì vậy, tôi chấp nhận xa em, xa em một cách nhẹ nhàng để cả tôi và em bớt khổ sở vì tình yêu này.
Tôi nghĩ đến một câu tương tự đã nghe trong trường hợp của mình: Những gì không thể thuộc về mình thì đừng nên giành lấy cho bằng được. Nghe thì đơn giản những thật sự không đơn giản, nhất là trong tình yêu. Để được điều đó, tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều, phải chịu đựng rất nhiều để cuối cùng tìm ra điều cốt lõi của vấn đề, đó là hãy kìm chế sự ích kỷ của mình. Con người ta ai cũng có sự ích kỷ nhưng sự ích kỷ đó ít thể hiện ra ngoài, nó chỉ thể hiện khi ta từ bỏ một điều gì đó, mà từ bỏ một điều gì đó là rất khó. Lúc đó chỉ có bản lĩnh, sự chịu đựng, tính bao dung mới từ bỏ được, lúc đó là lúc ta từ bỏ được sự ích kỷ.
Tôi đã rất đau khổ trong mấy ngày qua, tuổi 40 đã làm con người ta trầm lắng, chững chạc hơn nhưng việc tôi chấp nhận chia tay em đã làm tôi lặng lẽ hơn. Tôi lại quay về vùi đầu vào công việc của mình như trước khi gặp em để lo cho gia đình, cho cuộc sống của nhân viên của mình và tiếp tục thực hiện các ước mơ của mình.
Cảm ơn em đã cho tôi khoảng thời gian đẹp vừa qua. Nếu còn duyên thì hẹn kiếp sau. Cầu chúc em luôn gặp may mắn trong cuộc sống, em gặp được người chồng yêu thương em như anh và gia đình em luôn yên bình và tràn đầy hạnh phúc. Đó là niềm mơ ước và cũng là niềm vui đối với tôi, người yêu em chân tình.
Mùa xuân năm nay ở thành phố này thật đẹp, nó đẹp trong tình yêu đôi lứa cũng như trong sự chia tay của những đôi tình nhân biết vượt qua sự ích kỷ. Nó khởi đầu cho những ước mơ đẹp của những người biết yêu và quý trọng niềm vui của mỗi người.
huong tra đã bình luận
1 tinh yeu that dep nhung ko the la cua nhau.toi cam thay ban da hanh dong dung phai trong tinh yeu ko the ich ki dc .ban da biet dung dung luc do la cai quan trong.chuc ban som on dinh dc tinh than.
phunumiemtay đã bình luận
viet ra dc tam su da la nhe nhag hon roi….cau chuc ban binh yen…