Tôi đã hết niềm tin, hết hy vọng về cuộc sống này rồi… Tôi 25 tuổi, đang mang bầu bé gái được 6 tháng tuổi. Tôi kết hôn sau hơn 3 năm tìm hiểu, yêu thương như mọi đôi lứa khác. Chúng tôi kết hôn sau 3 tháng thì tôi có em bé, tôi mừng khôn xiết vì sau bao ngày mong ngóng, thiên thần đã đến với tôi. Nhưng niềm vui còn chưa kịp cảm nhận thì nỗi đau đã đến, cách đây 1 tháng, tôi đã đọc được những dòng tin nhắn đáng lẽ tôi không bao giờ nên đọc.

Đoạn tin nhắn đó của chồng tôi và cô người yêu cũ, họ yêu nhau 4 năm, rồi chia tay vì gia đình nhà anh không đồng ý và vì khoảng cách địa lý xa nữa. Họ yêu nhau 4 năm thì chia tay, sau đấy rồi anh quen và yêu tôi, tính đến nay cũng đã hơn 4 năm rồi nếu tính cả thời gian yêu và cưới… Những dòng tin nhắn ấy, họ hỏi han nhau thì tôi cảm thấy bình thường, nhưng những câu bông đùa, tán tỉnh, rồi sau đó là quay về vấn đề tình dục… Chồng tôi nói rằng đêm qua anh nằm mơ được quan hệ với cô ấy, có lẽ vì vợ đang mang bầu, bụng to không làm gì được nữa. Tim tôi ngừng đập, tôi đã cố gắng nín để không cho nước mắt mình trào ra, rồi tôi tiếp tục đọc. Cô ta thật trơ trẽn, cô ta đã 28 tuổi rồi những vẫn không kết hôn, vẫn sống một cuộc sống buông thả, tôi không hiểu vì sao cô ta lại có vị trí là phó hiệu trưởng của một trường mầm non ở Lào Cai. Cô ta còn trơ trẽn hỏi đời sống tình dục của vợ chồng tôi thế nào? Tôi tiếp tục đọc…
Chồng tôi nói rằng không thể quên cảm giác mà cô ta mang lại cho chồng tôi, rồi họ hẹn nhau đi đâu đi đâu để tìm lại cảm giác ấy. Thật là kinh tởm, chân tay tôi rụng rời, tôi chỉ muốn chạy đến chỗ anh và sỉ vả tất cả những lời lẽ khó nghe với anh nhưng tôi vẫn im lặng, đọc tiếp đọc tiếp từng từ từng từ một, nó như con dao lam khía sâu vào tim tôi. Tôi đau lắm, tôi khóc, khóc một mình trong cái căn phòng lạnh lẽo và cô đơn ấy. Chồng tôi làm công an, anh phải trực liên tục và biết đâu những ngày trực ấy anh lại trốn tôi đi. Tôi đã nói hết với anh những gì tôi đã đọc được, tôi hờn trách sao anh lại lấy tôi, để tôi phải khổ, tôi không níu kéo anh, tôi nói anh quay lại với cô ta, tôi chấp nhận ly hôn, từ bỏ hết, tôi không cần một cái gì ở anh cả. Anh van xin, níu kéo, xin lỗi, anh nói anh chỉ coi ấy là qua đường, chỉ là lời nói, không thực hiện thì có làm sau đâu.
Tôi khinh anh kinh khủng, kinh tởm, không còn một tý tôn trọng và yêu thương nào nữa. Đêm nào tôi cũng khóc, khóc vì tại sao mình bị phản bội quá sớm thế này, tại sao đàn ông người ta tham lam đến thế, vợ chẳng bao giờ đủ cả, họ còn thích bông đùa, thích ong bướm bên ngoài. Tôi khóc đến nỗi không thở nổi, mắt sưng lên, tôi thương con lắm, đứa con nó có tội gì đâu mà phải ngấm từng giọt nước mắt của mẹ nó như thế, thương con lắm, nhiều lúc nín nhịn để nước mắt không trào ra, con chưa trào đời mà sao đã khổ như thế….Vì thương con, thương ngày con sắp trào đời nên tôi đã ở lại ngôi nhà ấy, ngày qua ngày tôi sống như một cái bóng. Đi làm về, ăn cơm, làm việc nhà. Chồng hỏi đến không bao giờ tôi trả lời, cùng lắm chỉ là một câu ”uh” hay một cái gật đầu. Vì bây giờ lòng tin của tôi đã chết rồi. Tôi không muốn nhìn mặt anh, không muốn nói chuyện với anh.
Trước đây càng yêu chồng bao nhiêu, càng tự hào vì có một người chồng yêu thương chăm sóc, chiều chuộng, thì bây giờ tôi đã biết thế nào là trèo cao ngã đau. Hy vọng càng nhiều thì đau khổ nó càng nhiều hơn. Hơn lúc nào hết, bây giờ tôi muốn ly dị, tôi muốn từ bỏ cái nơi làm tôi đau khổ thế này nhưng vì thương con, thương bố mẹ mang tiếng là có con gái bỏ chồng, tôi ở lại. Nhưng ở lại đây không một ngày nào tôi cảm thấy thanh thản, hạnh phúc… Tôi không cần anh, tôi không cần gia đình này và tôi cũng không biết tôi đang cần gì nữa.
Hà Vi An đã bình luận
Đọc tâm sự của bạn thấy thương bạn quá! Cùng là phụ nữ nên mình hiểu sự phản bội của chồng lúc đang mang bầu khiến mình đau đớn và cảm thấy bất cần nhất. Nhưng mình cũng mong bạn hãy suy nghĩ một cách tích cực hơn. Nếu chồng bạn có mqh với một người mới thì thật khó tha thứ, nhưng dù sao đó cũng chỉ là người yêu cũ của anh ấy thôi mà. Có thể đôi lúc anh ấy hứng thú thì chia sẻ cho vui vậy thôi chứ nếu tình yêu anh ấy giành cho cô ta không đủ lớn để bạn phải lo lắng và đau khổ đâu. Hãy nói chuyện thẳng thắn với anh ấy và nói cho anh ấy biết cảm xúc của bạn. mình tin với tình yêu hai bạn giành cho nhau thì rồi mọi chuyện sẽ được xoa dịu thôi nhất là khi đứa con ra đời nó sẽ gắn kết hai bạn lại với nhau
chỉ là giấc mơ đã bình luận
Nói thật, Số bạn bè và những người tôi từng gặp là công an đều lăng nhăng, khoe khoang ta đây ngành nghề nhưng toàn bọn vớ vẩn.
meo con đã bình luận
Chị không thể sống như vậy hoài được. Một là tha thứ hai là chia tay. Nếu cứ như thế thì một ngày nào đó chồng bạn cũng sẽ chán nản và ra đi. Bạn cần nói rõ cho chồng biết hết cảm xúc của mình rồi đi đâu thư giãn một thời gian cho thanh thản. Rồi hai vợ chồng làm lại từ đầu một điều mà chỉ có người phụ nữ mới làm được mà đàn ông không làm được đó là tha thứ. Nếu như không làm được điều đó thì đừng hành hạ tin thần nhau nữa. Liệu con bạn có hạnh phúc khi có đủ cha lẫn mẹ mà phải sống trong cảnh cha mẹ không hạnh phúc như vậy. Chúc chị hạnh phúc.
dmp_ruby đã bình luận
Cẩn thận nếu ko mẹ con bạn sẽ bị trầm cảm đấy. Và tôi đồng tình với ý kiến meo con
thao nguyen đã bình luận
Minh that su chia se noi buon cua ban ,nhung truoc ht ban dung lam kho ban than minh nua , ban can noi ro quan diem cua minh voi chong va di dau thu gian gian nghi nghoi mot thoi gian de ban va con duoc khoe manh roi hay tha thu cho chong tuy la hoi kho khan nhung chong ban chua di qua gioi han ma . Sai lam ai cung co the mac phai nhung ho se sua chua sai lam nhu the nao , ban hay cho chong mot co hoi va cho ca con ban co mot gia dinh co ca ha va me ban nhe .
tran hong lua đã bình luận
Ban hay that bjnh tinh suy nghj, theo ban dieu gj la tot nhat trong thoi diem hjen tai, con neu khong chiu duoc thi hay chon cach song cho mjnh truoc neu khong thi ban se bj tram cam mat hay nghj cho dua tre ban nhe, mong ban se co su lua chon dung dan