HÀ NỘI KHÔNG EM…! Tôi năm nay đã 45 tuổi, cái tuổi không còn phải viết những đều này cho một ai đó, nhưng thật sự trái tim đau nhói và tội lỗi khi nghe đến tên em. Một người con gái nhỏ hơn tôi 20 tuổi, sắc đẹp thì ở mức dưới trung bình, không học ở một trường nổi tiếng và gia cảnh thì quá ư phức tạp.
Ngày đó cách đây 4 năm tôi trở về Việt Nam và đến ăn ở một nhà hàng của bạn thân, tôi là khách thường xuyên và em cũng là người thường xuyên phục vụ tôi. Một lần tôi say đã nói những câu khiếm nhã với em và em đã nói với tôi, chú đáng để được con tôn trọng… Tôi bắt đầu để mắt đến em, không hiểu tôi muốn gì, ngày nào cũng đến nơi em làm và gọi em đến phục vụ. Tôi boa cho em rất nhiều, tôi kể em nghe về những bất hạnh tự tôi bịa, tối đến tôi đưa em về. Em đạp xe đạp trên con đường đầy hoa sữa còn tôi chiếc ô tô bạc tỷ, những bộ đồ sang trọng, chúng tôi song song với nhau và em mất hút trong một con hẻm dài.

Em nói điện thoại em mất, tôi mua cho em một cái khác giá trị gấp 10 lần, dù biết đó chỉ là trò lừa của em, em dở rất nhiều trò để chọc phá và móc tiền tôi. Tôi chu cấp tất cả và 1 lần em gọi cho tôi, em đã ngủ với tôi, nhưng sau đó em tránh mặt tôi. Còn tôi luôn tự hỏi sao em không còn trong trắng, em không biết làm tình , em đã ngủ với bao nhiêu người theo kiểu tôi. Tôi lại đi tìm em, đến tận trường, đến nhà và chỗ làm, cuối cùng tôi cũng gặp được em bên một quán bún riêu lúc 5h sáng, tôi túm em lên xe, vứt lại tất cả . Em tức giận nói với tôi, những gì chú cho tôi đã đủ để trả nên tôi không có lý do để gặp chú, trước khi ra khỏi chỗ này chú trả công hôm nay cho tôi và tôi cũng mất luôn công việc này vì chú, nó trị giá 50 nghìn, tôi đập tay vào tường vứt 20 triệu vào mặt em, tôi bảo em ngủ với tôi hôm nay. Em cười khẩy ở lại và không lấy tiền.
Đã bốn tháng trôi qua em nhận làm người tình tôi, em không hề có tình cảm gì với tôi, chẳng bao giờ em nhắn cho tôi một cái tin hay gọi tôi một lần nhưng em kể tôi nghe về gia đình em. Cuộc sống của em khốc liệt ư? khổ sở ư? bất hạnh ư? chỉ là những lý do của những đứa làm tiền, tôi đã thật sự nghĩ như vậy. Căn nhà trống, chỉ có ba em đang say, mẹ em ở bệnh viện tâm thần, đứa em gái út đi may, còn 2 thằng em trai thì đi học trong thành phố, tôi sửng sốt với hoàn cảnh của em, tôi hoang mang, tôi không tin vào mắt mình. Tôi đang có 1 vợ ở Mỹ và 1 vợ ở đây không hôn thú, có rất nhiều nhân tình, em cười khẩy, em đọc vài số điện thoại của vợ tôi, tôi hoang mang, tức giận vì em. Một năm trôi qua, tôi yêu em nhiều hơn, tôi dành tất cả yêu thương cho em và em đã bắt đầu có tình cảm với tôi. Tôi mua cho em trang sức, mua xe, và cả nhà nhưng em không nhận, tại sao? Em cám ơn tôi vì cho em chỗ dựa, em chỉ cần có như vậy.
Em đang yêu tôi, tôi đã ghen với một thằng nhóc bằng tuổi em, tôi đập nó tại con hẻm nhà em, em đã quát tôi, đã đụng đến lòng tự trọng trong tôi. Tôi đi Mỹ 2 tuần, em không gọi, tôi nhớ em, tôi lại quay về, em nói em nhớ tôi, em thương tôi. Đó là lần đầu tiên em nói vậy. Một ngày vợ 2 tôi gọi điện, cô ấy khóc gào lên, thì ra là em. Tôi tức tối gọi cho em vì những điều vợ tôi nói chỉ có tôi làm cho em. Tôi quát em, tôi gọi em là con điếm rẻ tiền, tôi gào vào điện thoại, 3 ngày sau tôi lại nghe có người gọi cho vợ tôi hăm dọa, đòi tiền… Tôi lại gọi cho em, tôi chửi thề với em… lại có người gọi đề nghị tôi buông tha cho em, giải thoát cho em … Tôi vội tìm em, Hà Nội lạnh buốt, em gặp tôi, em nhìn tôi như một con hổ đói, em dùng hết lực để đánh tôi, từ nhỏ tôi chưa bị ai đánh bao giờ, vậy mà tôi nhận của em hơn 10 cái tát trời giáng. Em nói, đánh anh không đau bằng trong lòng này đau, em không tổn thương, chỉ là buồn một chút thôi, thân em gầy đi nhiều, chúng tôi cùng nhau mây mưa, tôi trở thành con thú hành hạ em hôm đó.
Em đã đi mất rồi, em đưa cho tôi cuốn nhật ký, tôi đã bỏ quen nó trong cái xó và 2 năm sau tôi đọc nó, nhật ký của em. Tài sản tôi cho em, hơn 2 năm tôi chỉ cho em chừng ấy tiền, không bằng những thứ tôi mang trong người lúc này, sao em lại biết nhiều về tôi như vậy, sao em không hỏi khi cần tiền nạp học cho em, nạp viện cho mẹ, sao em không nói gì với tôi những khó khăn đó? sao em cứ cười với tôi, khi em gọi muốn gặp tôi ngay là lúc em tuyệt vọng, lúc em không biết đi đâu, vậy mà lúc đó tôi đang vui vẻ bên chân dài của mình. Hôm nay tôi tình cờ gặp bạn em, em đã vào Nam, cuộc sống em vất vả hơn, tôi biết thêm em có một mối tình 3 năm hạnh phúc nhưng vì gia đình mà người đó đã rời xa em, và vì chuyện của tôi, nên em khác trước rất nhiều. Tôi chưa bao giờ thấy em khóc, thì ra những lúc em cười là nước mắt khô, từ nhỏ em sống với bà, bà mất em lại sống một mình lo cho mẹ, cho em em học mà em không bỏ việc học của mình.
Sao tôi nhẫn tâm như vậy, tôi buộc tội em khi không có cơ sở, tôi ép em phải nhận, và tôi đã bỏ rơi em, lúc đó tôi chỉ thấy em gớm ghiếc và xấu xa. Nhưng lúc đó tôi yêu em, tin tưởng em quá nhiều. Tôi nhớ em trong tội lỗi tột cùng, tôi nhớ em từng nói em thích những khuyết điểm của tôi, em thích nhìn tôi im lặng vì lúc đó tôi đang sống thật. Em hứa sẽ lấp đi khoảng trống trong tôi, em mua cho tôi vài củ khoai lang, mấy cây nến và 1 cái bánh kem bé tẹo trong ngày sinh nhật tôi. Em mua mấy thứ nho nhỏ, vài cái áo tặng tôi vậy mà tôi vứt nó vào sột rác hay cho một ai đó. Em đi cầu may cho tôi, tôi lại nghĩ em đi chơi, tôi quát mắng em, tôi xua đuổi khi em tìm tôi. Tôi đang hối hận, đang nhớ em và tôi không biết nên gặp lại em hay không? nên gọi cho em hay không ? khi lúc này hình ảnh của em đầy đọa cuộc đời tôi. Tôi đang ở gần chỗ em làm, tôi quanh quẩn ở gần em, em đã đi ngang qua tôi một lần nhưng tôi không dám gọi em, em khác trước quá nhiều, xinh đẹp, quyến rũ và không cười nữa. Nhưng đó mới là con người thật của em, tôi nhớ em, cảm ơn và xin lỗi em.
phunu mientay đã bình luận
gui ban …mot chut binh yen….
huyền đã bình luận
đó là do bạn tự tạo, nhưng nếu muốn làm 1 đều tốt cho cô ấy bạn không nên gặp lại lần nữa, chúc bạn sớm quên đi
Ely: đã bình luận
Chào anh tâm sự của anh và cô ấy củng giống như em ngày xưa!Lúc trước em củng có quen một người lớn hơn mình đến 20 tuổi,khi mới găp và biết anh ấy em củng gọi anh ấy bằng chú như cô ấy đã gọi anh vậy.Anh ấy rất yêu em,và theo đuổi em rất lâu,thế là con tim em củng đã rung động,vì đó là mối tình đầu của em nên em càng quý và yêu anh nhiều hơn,quen một thời gian em mới biêt anh đã có vợ,và em đã tự động chia tay anh.Anh ấy hỏi em tại sao lại chia tay,thì em nói với anh ấy là em đến với anh ấy chỉ vì tiền thôi,thật sự em không yêu anh ấy,thế là anh ấy đã tát em một cái rất đau và từ đó đến giờ đã 11 năm rồi nhưng em củng không thể quên được anh ấy,và em củng chưa lập gia đinh,vì trong lòng em còn rất yêu anh ấy em không thể quên anh ấy được,em không biết tại sao lại như thế nửa?chắc vì đó là mối tình đầu của em nên em muốn quên nhưng khó quá.Em nghỉ anh nên găp cô gái kia một lần,và anh hảy nói lời xin lổi và nói thật lòng mình với cô ấy,biết đâu cô ấy củng muốn gặp anh một lần thì sao!E mong anh có được quyết định sáng suốt để không ai phải buồn phải khổ vì anh cả.Em chào anh và chúc anh hạnh phúc.