P là mối tình thứ hai của tôi, phải thừa nhận là tôi không yêu anh như H – mối tình đầu của mình. Mối tình đầu tôi yêu một cách mù quáng, hiến dâng hết mà không hề suy tính, bởi tôi yêu H, tình yêu non nớt của cô sinh viên trẻ tuổi. Đến với P tôi mang đầy sự mặc cảm khi mình đã không còn trong trắng. Tôi đóng cửa trái tim trước tất cả đàn ông có ý định đến với mình. Và khi P tới cũng vậy nhưng anh khác những người đàn ông khác, anh thẳng thắn và kiên trì.
Tôi đã bị sốc khi anh nói “giờ em đến với ai thì đó cũng chỉ là cảm giác thay thế mà thôi nhưng anh khác những người đàn ông đã từng đến với em, anh muốn biến cảm giác đó trở thành tình yêu thật sự mà em dành cho anh” tôi đã rất cảm động. Nhưng cũng không muốn anh phải thất vọng, tôi kể cho anh về sự mặc cảm trong lòng của mình, mong anh đừng phí thời gian với người như tôi. Quả thật anh khác họ, anh lặng người một lúc rồi ôm tôi vào lòng và nói “anh không trách em, mà anh còn thấy yêu em nhiều hơn nữa. Anh không nghĩ rằng em đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy, anh thật hối hận khi anh không phải là người đến trước. Giá như anh là người đến trước anh sẽ không bao giờ để em phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Hãy an lòng vì giờ đã có anh ở đây, anh bù đắp cho em, sẽ yêu em hơn những gì anh nói. Quá khứ đã qua rồi, hãy cất nó đi và đừng bao giờ nhắc lại nữa em nhé.”
Tôi đã khóc òa khi nghe anh nói như vậy, cuộc đời này vẫn còn hạnh phúc cho tôi sao? Nửa năm trôi qua, chúng tôi càng vun đắp cho tình cảm đó ngày một đầy cho dù biết rào cản gia đình sẽ là rất lớn, bởi anh chỉ là lái xe tư nhân còn tôi tương lai sau này sẽ về làm kế toán ỏ cục thống kê tỉnh nhà. Nhưng có lẽ tình yêu giúp con người mạnh mẽ hơn, tôi và anh vẫn luôn bên nhau. Nhưng có lẽ sẽ chẳng có gì thay đổi là một năm nữa tôi đi làm hai đứa sẽ về ra mắt bố mẹ và đi tới hôn nhân, nếu như không có chuyện bố mẹ anh ly hôn. Tất cả hai ngôi nhà, hai xe hơi, đất đai và bao gồm cả một cửa hàng kinh doanh ăn uống đều bị bố anh chiếm đoạt. Mẹ con anh phải bán ngôi nhà đang ở là tài sản cuối cùng của hai mẹ con để đi nơi khác ở vì không muốn vợ bé của bố quấy nhiễu. Khi đó tình cảm hai đứa lại càng được khẳng định hơn khi tôi luôn bên anh và đông viên anh.
Anh phải đi làm xa… chúng tôi ít có thời gian gặp nhau hơn. Anh lái xe cho một người bạn của mẹ anh, cô ấy đã 37 tuổi mà chưa chồng. Có lẽ vì cô mải mê làm việc quá, bởi cô giữ chức phó giám đốc một công ty XNK. Anh kể rất nhiều về cô ấy, cô rất tốt nhưng em lại không nghĩ vậy, em có cảm giác rất lo sợ. Em sợ sẽ mất anh. Và rồi anh nói với em rằng, cô ấy muốn xin anh một đứa con. Thật bàng hoàng… anh giải thích là cô đã nhiều tuổi và không muốn lấy chồng giờ chỉ muốn có một đứa con cho đỡ buồn. Cô muốn tự mình sinh một đứa bé chứ không muốn xin con nuôi. Cô gặp anh và cũng có tình cảm với anh nên đã cầu xin anh cho. Cô sẽ không ràng buộc gì với anh về đứa bé, ngược lại cô sẽ đền ơn anh bằng việc cho anh đi học tại chức và sẽ bổ nhiệm anh làm phó phòng khi anh học xong.
Em đã thật băn khoăn khi anh hỏi ý kiến em. Ngỡ tưởng đó chỉ xuất hiện ở mấy bộ phim hàn quốc sướt mướt mà thôi. Thật không ngờ… tôi chỉ biết khuyên anh suy nghĩ kỹ vì đây là việc liên quan tới một đứa trẻ, nó sẽ như thế nào khi lớn lên không có bố? Anh đã an ủi tôi yên tâm, anh sẽ giải quyết ổn thỏa. Và thế là anh đã giải quyết xong. Bằng cách cho cô ấy một đứa con. Ngày hôm ấy anh nói với em trời mưa nhiều quá, mưa rả rích suốt ngày đêm. Em đã đi dưới trời mưa và suy nghĩ mọi chuyện. Có lẽ cô ấy sẽ cướp mất anh khỏi tay em rồi. Nửa tháng sau anh thông báo cô đã có bầu. Và cũng thông báo luôn một tin: “anh sắp làm bố rồi, chắc sẽ không đến được với em sau này nữa.”… Điều tôi lo sợ đã đến,… “anh yêu em nhưng anh không muốn cuộc sống sau này của mình phải chịu cảnh tù túng. Tham vọng của anh rất lớn, anh muốn dành lại tất cả những gì thuộc về anh. Và cô ấy có thể giúp anh, đặc biệt là cô ấy yêu anh. Cô ấy chấp nhận lấy anh khi anh không dành tình yêu cho cô ấy mà chỉ là tình thương. Và anh sẵn sàng lấy một người mà anh không yêu để vì mục đích ấy.”
Anh biết không, em đã khóc lặng người khi anh nói thế. Nhưng em vẫn đủ can đảm để nói với anh rằng”em không đủ cao thượng để chúc anh hạnh phúc nhưng cũng sẽ chúc anh sống tốt, đứa trẻ không có tội nên hãy quan tâm và chăm sóc tốt cho mẹ con cô ấy.” Anh xa tôi đã 3 tuần rồi mà tôi như người mất hồn vậy. Tôi tìm tới rượu để quên anh nhưng khó quá. Nước mắt vẫn rơi mỗi đêm không sao ngủ được. Ký ức về anh ùa về,bao nhiêu vất vả đều vượt qua, bao hứa hẹn vậy mà giờ đây chỉ riêng tôi. Cuộc sống công bằng có cho đi thì phải nhận lại chứ. Sao bất công với tôi vậy, hai mối tình tôi cho đi hết tất cả nhưng nhận lại là gì đây ngoài những tổn thương và uất hận? Có phải tôi đã quá ngu ngốc khi cho đi không đúng người đúng chỗ phải không? Giờ thì tôi làm sao biết tin vào ai và đi về đâu khi tất cả đều trở nên đen tối.