Vợ chồng tôi sống cùng mẹ chồng, trong mối quan hệ hàng ngày giữa tôi và bà có quá nhiều vướng mắc. Tôi viết lên tâm sự của chính mình, mong rằng sẽ nhận được nhiều ý kiến đóng góp của anh chị để cuộc sống gia đình của tôi cải thiện hơn về mặt tinh thần.
Tôi năm nay 30 tuổi, lập gia đình được 3 năm, chồng tôi năm nay 38 tuổi, chúng tôi có 1 cháu trai kháu khỉnh gần 2 tuổi. Chúng tôi sống cùng với má chồng năm nay 60 tuổi. Mọi chuyện không hay bắt nguồn từ mối quan hệ “mẹ chồng – nàng dâu”. Tôi không tự cho rằng mình là người phụ nữ tốt, đảm đang, hoàn thiện, nhưng tôi không phải là người xấu xa, ích kỷ.
Gia đình chồng tôi có 3 anh chị em, anh là con trưởng và là trụ cột trong gia đình, 2 đứa em chồng, 1 trai, 1 gái đều là người không làm ra tiền, nhưng thuộc dạng thích xài sang. Đứa em gái hiện nay đã lập gia đình lần thứ 2 và ở riêng, nhưng không làm gì ra tiền, chồng của cô ấy có thu nhập không ổn định. Còn đứa em trai thì đang nằm trong trại cai nghiện bắt buộc được 3 năm, tháng 6 năm sau sẽ trở về gia đình.
Má chồng tôi chỉ có khoản lương hưu vài trăm nghìn đủ tiền ăn hằng tháng. Bà có căn nhà đã cũ nát nằm trong một con hẽm ở quận 3, năm 2002 bà có ý định bán đi để mua nhà mới vì gia đình bà không có khả năng xây lại. Sau vài hôm đi xem được vài căn nhà thì bà đổi ý, bà bảo ở các quận khác buồn quá, bụi bặm, dơ dáy, các bạn của bà đều ở ngoại thành chỉ có bà được ở trung tâm sao dại gì dọn đi nơi khác.
Bà quyết định vay tiền của một người bạn xây lại căn nhà, hằng tháng vừa trả lãi và vốn hơn 4 triệu đồng, trong khi chồng tôi là công nhân viên cho một doanh nghiệp nhà nước, lương tháng chính thức không được bao nhiêu, anh phải gò lưng làm thêm việc ngoài giờ hành chính, có tháng cũng được 5-7 triệu đồng, nhưng cũng có tháng không có đồng nào. Tôi làm kế toán cho một công ty TNHH lương tháng cũng chỉ đủ cho tiền học, sữa, tã cho con tôi. Từ công việc nhà đến chăm sóc chồng con đều do một tay tôi làm, tuy là sống chung, nhưng má chồng tôi không hề đỡ đần tôi việc gì cả, kể cả việc nhỏ nhất là trông chừng thằng bé dùm trong lúc tôi làm việc nhà.

Nhà có cầu thang, tôi sợ những lúc sơ ý bé xuống cầu thang sẽ bị té, tôi có ý làm một cái cửa chặn ở cầu thang, nhưng bà bảo làm thế hư nhà bà, hết đẹp? Có hôm thằng bé đang ngồi xem tivi cùng bà, tôi nhờ bà trông chừng dùm một chút để tôi xuống đất lau nhà, một lát sau tôi thấy bé đứng ở giữa cầu thang kêu í ới, tôi vội chạy lên bế bé và nói cho bà biết là bé tự đi xuống cầu thang thì bà bảo “vậy hả” rồi thản nhiên xem tivi tiếp. Từ sáng đến tối ngoài việc vệ sinh cá nhân, nấu ăn cho riêng bà và xem tivi thì bà không hề đụng tới bất cứ việc gì, kể cả lau bàn khi tôi đi làm vắng nhà.
Con tôi bệnh phải nằm bệnh viện từ đầu tuần thì đến cuối tuần bà mới kêu chồng tôi chở vào thăm 1 chút rồi về. Lúc nó ho ói trước mặt bà thì bà chỉ có mỗi việc gọi í ới cho tôi mà không hề đến vỗ về hay xoa lưng xoa ngực cho cháu, trong lúc tôi còn chưa thay xong đồ cho cháu thì bà đã nhắc tôi phải lau dọn chỗ thằng bé ói ở trong phòng bà? Khi mẹ tôi ở quê lên thăm cháu bà cũng không mời sui gia được ly nước hay cái bánh. Tôi cùng mẹ qua nhà dì chơi, tối về dì dượng đưa mẹ con tôi về nhà, khi nhấn chuông mở cửa bà xuống mở xong là chạy vội lên lầu xem tivi, không hề chào hỏi được một tiếng. Đến khi xem hết phim thì qua phòng tôi sởi lởi với mẹ tôi vài ba câu và bảo là đang xem phim hay quá, tập cuối?
Tôi có thể cho là tính bà vô tư vô tâm và không để bụng những chuyện như trên, nhưng đối với tôi bà xét nét từng ly từng tý một khiến tôi không khỏi không suy nghĩ đến cách cư xử của bà. Trước đây tôi rất quan tâm đến bà, tôi mua cho bà từng cái bánh, thanh kẹo mà bà thích, mua cho bà từng viên thuốc khi bà đau ốm, sắm cho bà từng cái áo, cái quần, thỏi son (vì bà rất thích làm đẹp)… Tôi nấu cho chồng tôi cái gì bà cũng chê và bảo ăn vào bệnh chết (trong khi bà không biết nấu ăn gì cả). Kho thịt thì bà bảo mùi gì khó chịu quá. Không nấu ăn trong những ngày chồng tôi bận việc không về thì bà bảo lười biếng, làm mẹ, làm vợ thế hả?
Chồng tôi rất có hiếu, bà cần bao nhiêu cũng đưa, muốn bao nhiêu cũng có cho dù phải chạy mượn người này, người nọ, trong khi vợ con thì thiếu trước hụt sau. Mỗi khi con đau ốm đều phải chạy đi mượn tiền, cả mấy tháng trời trong túi vợ chồng không có tới 50.000 đồng do anh phải gom góp tiền trả nợ tiền nhà, đưa cho bà về quê (mỗi lần cũng 3-4 triệu). Bà cho cô con gái mượn (nhưng chưa bao giờ thấy trả), rồi bà đi du lịch Hà Nội chơi với bạn bè (cũng mất 5-6 triệu), tặng quà cáp cho bạn bè, con cháu bạn bè (mỗi món quà trị giá không dưới 200.000 đồng, bà bảo không tặng thì thôi, tặng thì phải cho đáng). Trong khi cháu ở trong nhà bà chưa hề mua được cho cái quần, cái áo hay 1 món đồ chơi?
Cách đây 1 tháng, bà và cô em gái đi chạy mượn tiền người ta 6 triệu đồng để mang vào cho thằng em đang cai nghiện sau 1 ngày nhận được thư cầu cứu của nó. Trong khi đó người trả khoản nợ đó không ai khác là chồng tôi. Giọt nước làm tràn ly, sức chịu đựng đã đến mức vượt giới hạn. Tôi chưa nói gì với bà, tôi chỉ cùng chồng bàn bạc giải pháp cho cuộc sống vợ chồng sắp tới. Tôi yêu cầu anh ấy phải lo đầy đủ cho con trai tôi, chí ít cũng phải có vài trăm trong túi phòng khi đêm hôm cháu nó đau yếu bệnh hoạn chứ không thể sống mãi trong tình trạng thiếu hụt như thế này.
Nếu vợ chồng tôi không làm ra tiền thì tôi không có gì phải bàn cãi, đằng này vợ chồng cực khổ làm lụng, tiền có không nhiều, nhưng không phải là ít so với nhu cầu của 2 vợ chồng, ăn uống nhín nhút, xài không dám xài. Còn gia đình bên chồng tôi thì không làm ra tiền mà ai cũng xài cực kỳ sang. Trước đây tôi có khoản tiền trợ cấp từ bà Nội tôi ở nước ngoài nên tôi cứ đắp đổi vào các khoản thâm hụt. Tôi không muốn mình là một người ích kỷ, so đo, tính toán và cũng để cho chồng tôi bớt được khoản lo nào hay khoản ấy. Sau này bà tôi già quá, phải vào dưỡng lão nên không còn tiền cho tôi được nữa, các khoản thâm hụt thì cứ thâm hụt dần khiến tôi không thể không lên tiếng được…
Thế là trong lúc tranh cãi với chồng về chuyện tiền nong thì bà xuất hiện và mắng tôi là ích kỷ, hẹp hòi, giúp đỡ em út có tí mà đã nghi kỵ… Như ngọn sóng đang dâng trong lòng, nay có người làm cho đê vỡ nên tôi đã nói hết những gì tôi để trong lòng bấy lâu. Và thế là tôi bị đuổi ra khỏi nhà ngay vào ngày hôm đó. Chuyện ra đi thì tôi không có gì phải hối tiếc vì tôi cũng chẳng muốn sống chung trong căn nhà ấy từ lâu, nhưng nghĩ ra đi vào lúc này, chỉ có bà ở một mình, sớm hôm không người nhòm ngó, đau ốm không ai chăm sóc, lỡ lúc trái gió trở trời bà có chuyện gì thì chồng tôi là người đau khổ nhất nên tôi nhịn nhục mà sống đợi ngày thằng em anh ấy về cho có người ở với bà rồi ra đi… Nhưng giờ thì mọi chuyện đã đến nước này, tôi thuê nhà bên ngoài ở, nhưng chồng tôi thì ngày ở bên tôi, ngày ở bên bà.
Tôi rất mong nhận được lời khuyên của anh chị là làm sao để cho chồng tôi hiểu rằng, khi anh ấy đã có gia đình thì phải có trách nhiệm với gia đình nhỏ của anh ấy. Ngoài việc lo cho nó cái ăn, cái mặc anh ấy còn phải để dành chút thời gian chăm sóc, quan tâm đến vợ con. Đằng này, vì những khoản chi cho gia đình anh ấy mà anh phải chúi mũi vào làm thêm, để mọi việc cho tôi lo liệu. Có hiếu với cha mẹ là một đức tính tốt, tôi công nhận điều đó, nhưng không phải cha mẹ biểu gì cũng làm theo, nói gì cũng nghe theo bất kể đúng sai phải trái. Em út đã quá tuổi trưởng thành nhiều năm sao lại cứ phải bảo bọc thế mãi…
Nhưng tôi hết phân tích, rồi giải thích, rồi nhiều lời thế mà anh vẫn không chịu hiểu và không có biện pháp thoát khỏi cái mớ bòng bong này, lại còn cho là tôi tính toán, ích kỷ. Mối quan hệ vợ chồng đang có dấu hiệu rạn nứt. Tôi rất mong nhận được lời khuyên cũng như sự chỉ bảo của anh chị em độc giả. Tôi xin chân thành cảm ơn.
nguyen Tuyet đã bình luận
ban cung co cuoc song gd giong toi qua, nam nay ban 30 thi toi hon ban 3 tuoi .Toi lay chong dc 10 nam roi va co 2 con ,cuoc song cua toi o chung voi bo me chong,hoan canh nha chong toi eo le hon gd ban mot chut,toi ve nha chong o chung voi bo me chong va 2 dua chau ngoai cua ong ba.Cuoc song day puc tap,ma toi k he nghi toi,cuoc song voi 3 the he con toi nua lai cang nhiu puc tap hon.toi chi bit song tot voi gd chong doi su tot voi b.m chong va song hoa thuan voi moi nguoi,tao nhiu tinh cam voi moi nguoi cho them su gan bo nhung hau nhu b.m toi k bit den t.c do cua toi “luon di noi sau va noi canh khoe toi ,noi nhiu cau khien vo chong toi k hai long.
coi toi nhu “cai loai con dau thi……”.nhung ban ah tinh toi thi k thich ke va dem chuyen nha minh noi voi nguoi khac.va hom nay doc dc bai viet cua ban thi toi mun noi len hoan canh cua minh cung dang be tac,tu ngay lay chong hau nhu toi k quan he voi ban be dc rong rai nhu”moi ban be ve nha choi,ban dong nghiep den nha an com g©o luu nhung ngay le tet trong ©m”roi nguoi than me toi cac anh,chi e toi.roi mot chut quyen han trong nha cung k.toi bi song bo hep nhu vay .gan day co mot xich mich nho voi me chong ma ba gian toi hoi ,chao ,cung k noi den ca thang nay roi .
toi k mun song cuoc song go bo va pai pu thuoc theo kieu song nay nua ,toi de nghi chong thue nha ra o rieng nhung chong toi k chiu di “toi bao mun co mot mai am rieng de v.c hp .quan he voi ban be dc thoai mai,va nhat la t.c voi ong ba khi o khac nha nhu vay se kha quan hon.nhung ban oi chong toi noi la toi k bit nghi den nguoi khac,chi bit den minh chong toi nang ve hieu qua ,k hiu cho y nghi cua toi .
toi chi mun tot cho cuoc song vo chong va ca quan he voi ong ba nua vay ma chong toi k hiu chut nao ca”
toi co mot k gian song chat hep lam ,ca 4 nguoi song o can pong 25m vuong nhiu luc het gio lam ma k mun ve nha nua toi that su chan .Noi den ban ra ngoai o roi ma v.c van k yen,thoi ban hay co gang chiu dung va bao chong khuyen giai ba dan dan,moi nha moi canh. nhung toi van nghi den cau noi cua ai do”Cuoc song cua minh do minh tu tao nen” ban hieu chu.chuc ban may man