Không biết có phải giống quy luật mà mọi người thường hay nói không, nhưng tôi ngày càng khổ sở vì phải gặm nhấm nỗi đau, nỗi đau mất anh thật sự. Tôi và anh quen nhau cũng không lâu nhưng cũng không thể nói là ngắn, khoảng thời gian gần 2 năm quen và tìm hiểu đủ để nói lên cả tôi và anh đều chín chắn để nhìn nhận ra nhiều vấn đề.
Nhiều lúc lòng tôi mâu thuẫn rất lớn, mặc dù xét cho đúng thì anh chẳng làm gì nên tội. Tôi thấy như hai chúng tôi thuộc về hai thế giới khác, tôi và anh chênh nhau chừng 8-9 tuổi, anh không có nghề nghiệp ổn định còn tôi là một sinh viên ngành văn hóa ra trường không lâu sau đó. Tôi biết rằng anh là một con người rất tâm lý, anh thường quan tâm và hỏi han tôi mỗi lúc thấy tôi buồn chán. Nhưng có lẽ sự quan tâm đó chưa đủ lớn để tôi tin tưởng và chia sẻ hết những gì mà bản thân tôi suy nghĩ và lo lắng lúc bấy giờ.

Tôi chưa định hướng rõ rồi tương lai, con đường sự nghiệp của tôi rồi sẽ đi về đâu khi các bạn học cùng khóa tôi ra trường với những tấm bằng loại ưu mà vẫn không xin được việc ưng ý. Điều gì đến cũng đã đến, tôi quyết định rời xa anh mặc dù bản thân còn rất nhiều mâu thuẫn. Tôi biết rằng ở thời điểm hiện tại anh cũng có nhiều áp lực, hơn thế anh là con cả trong gia đình có 4 người con. Lúc chúng tôi quen nhau anh cũng đã trên ba mươi tuổi rồi vì thế việc gia đình anh hối thúc anh cưới vợ cũng là điều bình thường. Tôi nghĩ lúc đó quyết định của tôi là đúng.
Thật không ngờ sau khoảng thời gian xa nhau ấy, tôi nhận ra một điều rằng tình cảm mà tôi giành cho anh đã quá nhiều. Tôi dường như còn không thèm quan tâm những người con trai khác xung quanh mình vì nghĩ rằng chẳng còn ai tốt hơn anh nữa. Cũng đã gần 2 năm chúng tôi xa nhau, anh đã thay số điện thoại, tôi thì rất muốn biết anh bây giờ như thế nào, có khỏe không, cuộc sống có đầy đủ không?. Có thể anh đã lập gia đình để báo hiếu cha mẹ thì tôi sẽ chúc anh hạnh phúc và mãi luôn hạnh phúc.
Mỗi lần có dịp qua những con đường quen thuộc, nơi chúng tôi từng có với nhau nhiều kỷ niệm, lòng tôi như vỡ òa. Bây giờ mỗi khi nhớ lại tôi vẫn rất đau, đau lắm mặc dù luôn cố nở nụ cười để mọi người không phát hiện ra và tôi phải luôn giả tạo như vậy đó. Tôi thầm chúc anh hạnh phúc và hãy luôn là một quá khứ tốt đẹp của lòng tôi. Tôi thầm nghĩ, liệu rằng còn ai vướng phải tình huống trớ trêu như mình?.
Củ Cải
Can bang đã bình luận
Ban đầu Đức Chúa Trời đã tạo dựng trời đất và muôn vật. Loài người và Đức Chúa Trời có mối quan hệ mật thiết, nhưng bỡi sự không vâng lời của ông Adam và bà Êva nên tội lỗi đã làm cho loài người xa cách Đức Chúa Trời thánh khiết. Nhưng vì tình yêu của Ngài đối với chúng ta nên Ngài đã mở 1 con đường qua Chúa Jêsus để hàn gắn lại mối quan hệ giữa chúng ta với Ngài.
Khoảng hơn 2000 năm trước Chúa Jêsus đã giáng sinh (sự giáng sinh của Ngài đã chia đôi dòng lịch sữ nhân loại) Ngài đã chết trên cây thập tự giá để đền tội cho chúng ta hầu cho tội lỗi chúng ta được tha thứ, ba ngày sau Ngài đã sống lại từ cõi chết.
Ngày nay món quà cứu rỗi vẫn còn đó cho những ai biết ăn năn tiếp nhận Chúa làm chủ đời sống mình. Sau khi tin Chúa, Ngài hứa sẽ tha tội cho bạn và ban cho bạn sự sống đời đời. Hãy đến nhà thờ Tin Lành cầu nguyện tiếp nhận Chúa ngay hôm nay bạn nhé !
luyến đã bình luận
thế lại tốt đấy