Vừa mừng vừa lo, em nói chuyện với mẹ thì mẹ bảo: “Con cứ nhận lời, còn chuyện em bé thì cứ bảo mẹ nuôi hộ họ hàng”. Mẹ dặn đi dặn lại, nếu em nói thật với L, chắc chắn L sẽ bỏ em mà đi.
Bây giờ em đã 27 tuổi, cái tuổi mà các bạn khác có lẽ chẳng để bố mẹ phải suy nghĩ, lo lắng cho mình nhiều nữa, vậy mà em vẫn làm cha mẹ phải đau lòng, lo nghĩ.
Em sinh ra trong một gia đình khá đầy đủ, được bố mẹ rất cưng chiều. Có lẽ cũng bởi vậy mà em ương bướng, chẳng chịu nghe lời bố mẹ. Rồi bố em mất vì bạo bệnh, hai mẹ con em cứ thế sống lủi thủi với nhau. Gánh vác vai trò trụ cột trong nhà, mẹ em sống khá vất vả.
Nhìn mẹ buồn chán, em cũng chẳng muốn về nhà nhiều, em hay đi chơi với bạn bè tối ngày. Em tự nhận mình là đứa con gái biết chơi nhưng cũng biết học. Trước đây, tuy có ham chơi, chẳng có buổi tụ tập bạn bè nào là vắng mặt nhưng em vẫn “nổi” ở lớp vì sức học không đến nỗi tệ.
24 tuổi, em làm việc tại một công ty nước ngoài, tại đây em yêu say đắm một người đàn ông có vợ. Em thực sự bị tình cảm của anh ấy khuất phục, anh yêu chiều và chăm sóc em rất tốt. Anh còn mua nhà tặng em.

Mẹ em biết điều này, mẹ đã khuyên can rất nhiều, mẹ bảo: “Dính vào người có vợ khổ lắm, thứ nhất mình chẳng được gì, thứ 2 còn làm khổ gia đình người ta”.
Nhưng em chẳng nghe, em cứ cuốn vào mối tình chẳng đầu chẳng cuối đó. Và rồi, tình yêu lỗi lầm ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Em đã bị vợ con anh ấy đánh ghen và đuổi ra khỏi nhà.
Một điều tệ hơn là em phát hiện mình có thai.
Sau chuỗi ngày tự dằn vặt mình, nghĩ đến đứa bé trong bụng, em quyết định thay đổi bản thân làm lại từ đầu. Về với mẹ, mẹ chẳng trách còn ôm em vào lòng an ủi, vỗ về như em còn bé lắm vậy. Lúc đó em chỉ trực khóc mà thôi.
Chuyện của em và anh ấy lan ra cả công ty, em chẳng còn mặt mũi nào mà đến đó. Em xin nghỉ việc và ở nhà sinh con. Sau 1 năm, em đi làm ở chỗ mới.
Khi chuyển tới công ty mới, em gặp anh L., anh ấy là lập trình viên. Tuy công việc khô cứng nhưng anh lại là người rất hiền hòa, cởi mở.
Em biết anh cũng thích em nhưng em biết mình đang đứng ở đâu, chẳng dám tiến xa. Thế nhưng sau 2 năm làm việc cùng, anh ngỏ lời yêu thương em thật lòng và muốn ra mắt gia đình em để xin cưới.
Vừa mừng vừa lo, em nói chuyện với mẹ thì mẹ bảo: “Con cứ nhận lời, còn chuyện em bé thì cứ bảo mẹ nuôi hộ họ hàng”. Mẹ dặn đi dặn lại, nếu em nói thật với L, chắc chắn L sẽ bỏ em mà đi.
Em không muốn chối bỏ con mình và cũng có tình cảm với L, em muốn đến với anh ấy. Em phải làm sao đây?
chỉ là giấc mơ đã bình luận
:), thật khó cho bạn, nhưng làm sao mà giấu được mãi, và nếu sau này người ta biết sẽ rắc rối hơn nhiều. Và bé của bạn nữa, đừng chối bỏ nó. Dĩ nhiên đó là ý kiến của riêng tôi.
hoa đã bình luận
ban nen noi that voi anh ay, neu anh ay yeu ban that long ay se de dang chap nhan ca con ban, neu ban lam theo loi me ban se k on dau, cai kim trong boc lau ngay cung loi ra, luc ay ban se mat ca chi lan chai, dung vi hanh phuc cua rieng minh ma de dua be khong co me
lehuyen đã bình luận
nen noi that em ah.neu cau ta la nguoi yeu em het long se thuc su cam thong voi em.yeu em va ca con em nua con khong thi se khong co gi ca.dung co y dinh giau em ah vi nhu vay em se co loi voi cau ay va quan trong co loi voi con em no con nho chua hieu chuyen nhung sau nay lon len no se the nao khi me no khong dam nhan no de chay yheo hanh phuc cua rieng minh.chuc em co quyet dinh sang suot va hanh phuc
Nguyễn Thành Bắc đã bình luận
Nếu là tình cảm chân thật, tại sao bạn lại phải giấu (mẹ bạn phải nói dối). Bạn đã đứng thay đổi suy nghĩ và “chín” như vậy thì hãy dũng cảm và bảo vệ “những gì mình đã có”. Nễu đã yêu nhau mà không hiểu nhau, không thông cảm cho nhau thì bạn cũng thoải mái để sống có ý nghĩa của cuộc đời bạn ạ. Chúc ban sức khỏe và hạnh phúc!