Trước mắt anh chỉ còn màu đen xám xịt của bóng đêm. Anh sẽ gặp con theo như nguyện vọng của Dao hay sẽ vờ như không có cuộc gọi này. Đốt hết nửa bao thuốc, anh vẫn chưa biết phải làm gì trước sự thật bất ngờ anh vừa mới biết trong cuộc điện thoại…
Anh là cán bộ nông nghiệp của Bộ, vợ anh – chị Hòa dạy học trong một trường cấp 2 ngay gần nhà. Hai vợ chồng có hai con gái lớn xinh xắn, đáng yêu, một bé 8 tuổi, bé út cũng lên 3. Cả hai cùng là công chức Nhà nước nên công việc không mấy bận rộn, ngoại trừ việc anh hay phải đi công tác xa nhà. Đổi lại, chị Hòa rất đảm đang, chăm chỉ, biết thu vén gia đình nên anh cũng chẳng mấy lo lắng.
Lúc chuẩn bị sinh con gái đầu lòng, anh chị mua nhà mới và chuyển đến khu phố này. Từ đó đến nay, chưa bao giờ hàng xóm nghe thấy hai vợ chồng to tiếng hay cãi vã bao giờ. Xung quanh nhà chị Hòa chủ yếu là các gia đình buôn bán, công nhân nên họ luôn tỏ thái độ nể trọng vẻ tri thức và sự ấm êm của gia đình chị.
Dù sinh con một bề nhưng anh không bao giờ đặt nặng vấn đề con trai – con gái. Thỉnh thoảng, anh còn đùa rằng “sinh con gái, nhà mình sau này tha hồ làm giá, lại chẳng phải lo nhà cửa, lo tiền cưới vợ cho con”. Những lời nói của anh cũng chẳng phải để an ủi chị, bởi anh cưng chiều hai cô con gái ra mặt, đi đâu chúng cũng quấn bố. Mỗi đợt anh đi công tác xa nhà, hai đứa luôn miệng hỏi bố, đi đâu về anh lại sà ngay vào nhấc bổng hai đứa lên ôm hôn thắm thiết.
Đợt đi công tác lâu nhất của anh diễn ra 2 năm, trong một dự án mới của Bộ triển khai ở các tỉnh miền núi phía Bắc.
Là cán bộ chủ chốt của dự án nên anh phải “nằm vùng” tại Lai Châu suốt một thời gian dài. Thời gian đầu, cuộc sống vắng vẻ, yên tĩnh của vùng núi này khiến anh thấy nhớ nhà và buồn tẻ vô cùng. Song dần cũng quen. Anh vẫn giữ thói quen sáng sáng cà phê nên có quen Dao, cô chủ quán “Gió núi” cách chỗ anh ở không xa.
Vài lần ngồi cà phê, Dao đã nắm rõ “tung tích” của vị khách thủ đô này. Dao ít hơn anh cả chục tuổi, có lẽ vì vất vả từ sớm nên trông cô khá già dặn so với tuổi. Nhưng vẻ đẹp của cô thì không người đàn ông nào trong quán có thể ngó lơ. Khuôn mặt rạng rỡ, vóc dáng đầy đặn của Dao toát lên vẻ đàn bà hấp dẫn, đến anh cũng phải nhiều lần ngước nhìn.
Qua những buổi sáng cà phê tại quán, Dao chủ động xin số điện thoại và rủ anh đi chơi. Vài lần đầu, anh từ chối vì cũng thấy e ngại. Dù sao anh cũng có vợ và hai con, Dao là gái chưa chồng. Biết Dao quý mến mình thật nhưng anh không muốn vướng víu vào, sợ chuyện không hay.
Một tối cuối tuần, không hiểu dò la được tin tức từ đâu, Dao đứng trước phòng anh gõ cửa. Đến lần ấy, anh không thể từ chối được nữa. Và quả thực, anh cũng đôi lần luống cuống trước người con gái trẻ đẹp này. Từ đó, đêm nào cũng vậy, khoảng 11 giờ khi đã hết khách, Dao đóng cửa quán về phòng anh, sáng hôm sau lại đi sớm, chỉ trừ những hôm anh về Hà Nội hoặc vợ anh lên thăm. Giữa cái vùng đất lạ lẫm này, chẳng ai hay biết về mối quan hệ của anh và Dao trong suốt 2 năm anh công tác tại đây, kể cả những người làm cùng anh trong dự án.
Nhiều lần anh cũng lên tiếng hỏi Dao về chuyện chồng con song cô không kể nhiều. Cô chỉ tâm sự rằng làm chủ quán cà phê, cô được nhiều anh để ý, có cả những người đàn ông lớn tuổi, buôn bán giàu có nhưng “chắc em cao số, chẳng thấy hợp với ai cả”. Anh giục Dao tìm một người tử tế lấy làm chồng, chứ “sống với anh thế này thì thiệt cho em quá”. Anh chẳng giấu giếm Dao chuyện gì về vợ con và cô cũng biết, sẽ không bao giờ anh đánh đổi gia đình hạnh phúc ấy để ở bên cô, song Dao vẫn kiên quyết: “Em tự biết lo cho mình. Chỉ cần được ở bên anh thêm bất cứ ngày nào thì em sẽ vẫn cố níu kéo”.
Trong suốt 2 năm ấy, cứ cách một tháng, chị lại đều đặn lên thăm anh một lần. Những tháng chị không lên được, anh bắt xe về với 3 mẹ con. Và như thành lệ, không ngày nào anh quên gọi điện về nhà xem vợ con ăn uống, học tập, làm việc ra sao. Được chồng quan tâm, chị Hòa thấy bớt xa cách phần nào.
Dự án kết thúc, chính Dao đến phòng anh thu dọn đồ đạc tiễn anh về. Trước lúc lên xe, Dao khóc như mưa, chẳng nói chẳng rằng, trong anh cũng có đôi chút tiếc nuối và day dứt. Sau buổi ấy, anh không có dịp nào trở lại Lai Châu thăm Dao nữa. Hai người cũng cắt đứt hoàn toàn liên lạc. Anh lại trở về với chị Hòa và hai cô con gái đáng yêu. Không một ai hay biết về mối quan hệ của anh và Dao trong thời gian đó.
Bẵng đi mấy năm, một tối đang xem ti vi một mình, vợ cùng hai con anh đi dự liên hoan văn nghệ khu phố, anh nhận được một cuộc gọi lạ. Đúng là Dao, anh vẫn nhận ra giọng nói đặc trưng của cô. Cô hỏi thăm anh đủ chuyện, Dao cũng kể lể đủ điều. Cô vẫn là chủ quán “Gió núi”, chưa lấy chồng nhưng sống cùng một bé trai. Nghe đến đây, anh hơi sững người, không dám cất lời hỏi xem đứa bé là con ai thì Dao đã lên tiếng: “Em muốn con được gặp anh một lần, chỉ một lần thôi. Em không muốn ảnh hưởng đến gia đình anh nhưng nghĩ đến con, nó cần biết bố nó là ai anh ạ…”.
Vừa cúp máy, đầu óc anh ong ong như không nghe thấy gì. Trước mắt anh chỉ còn màu đen xám xịt của bóng đêm. Anh sẽ gặp con theo như nguyện vọng của Dao hay sẽ vờ như không có cuộc gọi này. Đốt hết nửa bao thuốc, anh vẫn chưa biết phải làm gì trước sự thật bất ngờ anh vừa mới biết trong cuộc điện thoại…
luyến đã bình luận
có thể sau lần gặp này anh sẽ mất cả gia đình, mà biết có phải con anh không, vì người như cô ta tin sao được
Quang Minh đã bình luận
Gởi bạn
Chuyện quan hệ của bạn từ đầu cũng đã rõ ràng rồi.Bạn không thể vì một người khác làm đổ vỡ gia đình bạn được…Bạn phải chon lựa…được cái này thì phải mất cái kia….có lẽ với tôi Gia đình con cái là quan trọng nhất.Bạn rất yêu thương GĐ.Tôi cũng là 1 thằng đàn ông…mỡ treo miệng mèo không ăn mới lạ…nhưng bạn cũng đã nói rõ hoàn cảnh rồi.cô ấy phải hiểu…không có lý do nào lớn hơn HP gia đình mình.Hãy giữ lấy.