Hơn 6 năm qua, tôi không quên thể quên được cái ngày, mà chồng tôi nói lời xin lỗi… Quá khứ luôn ám ảnh trong tôi.
Gia đình ở quê, tôi đang học nội trú năm thứ ba tại đại học Y dược t.p Hồ chí Minh, thì bi kịch gia đình xảy ra. Cha tôi qua đời, mẹ tôi cũng nằm liệt một chỗ vì một cơn nhồi máu cơ tim, bao nhiêu chi phí, lo cho hai đứa em nhỏ còn đang học. Tiền bạc cạn dần, tôi phải bỏ học, kiếm việc làm thêm, giải quyết tạm thời khó khăn và cố gắng lo cho hai người em, tiếp tục đến trường. Nhưng sức con gái như tôi và chưa có bằng cấp gì trong tay, nên số tiền kiếm được từ việc dạy học thêm chẳng là bao. Nợ nần ngày càng cao, ngày nào cũng đối đầu với chủ nợ hết.
Túng quẫn quá đâm liều, nhiều chủ nợ còn gạ gẫm bán đời con gái cho họ, họ sàng trừ nợ và giúp thêm tiền để lo cho mấy đứa em ăn học. Tôi phân vân vì nghĩ hy sinh đời con gái, để lo cho gia đình, thì sau này khó mà lấy chồng, mà có lấy được thì chồng cũng coi thường mình. Nhưng túng thiếu quá đành nhắm mắt chấp nhận. Nhưng trời còn thương tôi, tôi tình cờ gặp anh trong bữa tiệc sinh nhật bạn tôi, trước hai ngày tôi nhận lời bán thân mình cho một chủ nợ.

Anh là nhân viên kế toán ngân hàng sống ở Mỹ đã lâu, về Việt Nam thăm gia đình, thấy tôi hiền lành, dễ mến anh làm quen và có ý xây dựng lâu dài với tôi. Cuộc tình chớp nhoáng, tôi kể hết những khó khăn hiện nay của tôi cho anh ấy nghe. Như phép lạ anh đã cứu gia đình chúng tôi, bao nợ nần anh thanh toán hết và còn giúp cho tôi một số tiền lớn để lo cho gia đình, sau khi anh về Mỹ lo thủ tục kết hôn. Tôi như người từ địa ngục được kéo lên thiên đàng. Tôi nguyện trong lòng là sẽ yêu anh, và chung thủy với anh suốt đời, để đền đáp lại những gì anh giúp đỡ gia đình tôi.
Rồi tháng ngày qua nhanh, thủ tục định cư hoàn tất, chồng tôi về Thái Lan một tuần trước khi về Việt Nam đón tôi qua Mỹ. Ghé Thái Lan du lịch một ngày, trước khi bay qua Mỹ như sắp xếp của chồng tôi. Chúng tôi tay trong tay, đi dạo ngắm thành phố về đêm Bangkok trong niềm vui và hạnh phúc, tôi lại thầm cám ơn anh. Về đến khách sạn cũng gần 12 giờ đêm, mệt nhưng vui.
Sau khi từ phòng tắm bước ra vừa nằm lên bên chồng thì cánh cửa phòng ngủ bật mở, ba bốn người đàn ông lao vào, tay cầm dao, cầm súng, bắt vợ chồng tôi nằm yên. Hai tên trói và bịt mắt chồng tôi lại, dẫn vào phòng tắm, tôi còn nghe tiếng chồng tôi nói với lại là đừng chống cự họ sẽ giết em đó. tôi bàng hoàng van xin chúng tha cho vợ chồng tôi thì hai tên còn lại cũng bịt mặt và quăng tôi lên giường. Cột chặt hai cánh tay tôi ở hai thành gường, chúng bắt đầu cởi quần áo tôi ra, họ không hiếp tôi ngay, bao bàn tay thô ráp chỉ mơn trớn khắp thân thể tôi, tôi sợ hãi co rúm người lại. Thời gian bao lâu tôi không còn nhớ nữa, rồi từng tên một đã chiếm lấy thân xác tôi. Xong việc chúng rút lui bỏ mặc tôi trần truồng với hai tay bị trói.
Chồng tôi xuất hiện và cởi trói cho tôi, anh ôm tôi vào lòng nước mắt tôi rơi không ngừng. Vừa đau đớn vừa sợ là anh sẽ khinh và coi thường tôi sau này nhưng anh nhỏ nhẹ an ủi tôi, chỉ là một tai nạn, anh vẫn quý trọng và yêu tôi mãi mãi. Chuyến bay từ Thái qua Mỹ buồn thảm, chúng tôi không nói một lời nào, không còn háo hức như ước vọng đặt chân tới đất nước văn minh như Mỹ trước nữa. Rồi thời gian qua nhanh, bao lo toan cuộc sống mới, chồng tôi săn sóc cho tôi từng chút một. Lúc nào anh cũng yêu thương tôi nên vết thương khủng khiếp ngày nào cũng quên dần.
Cho đến một ngày, vừa đi làm về, mở cửa bước vào nhà thì có mấy nhân viên cảnh sát cặp sát tôi, nói là có lệnh xét nhà. Họ vào nhà lục soát và nói với tôi là chồng tôi bị tạm giữ để điều tra vụ tham lạm tiền nhà bank. Sau một thời gian lục soát, một số câu hỏi về chồng tôi, họ ra về và nói khi nào cần sẽ liên hệ với tôi. Tôi lo lắng không biết chồng tôi làm cái gì mà dính líu đến cảnh sát. Ngày hôm sau, khi đang lo luật sư cho anh thì có điện thoại bên sở cảnh sát cần gặp tôi có chút việc. Họ mời tôi vào một phòng để điều tra, có thông dịch viên người Việt sẵn sàng trong đó.
Tôi còn nhớ câu hỏi đầu tiên, với vẻ diễu cợt mà một nhân viên cảnh sát dành cho tôi là tôi có đóng phim sex không? Tôi ngớ người ra và trả lời là không rồi những câu hỏi đại loại có dính dáng đến những phim người lớn, những người trong phim là ai?. Thật sự lúc này tôi hơi bực mình vì những câu hỏi vô duyên như vậy. Một lúc sau họ mới chiếu cho tôi xem lại, những cảnh mà tôi bị hãm hiếp ở Thái ngày nào. Tuy là họ có làm mờ đi một số chỗ nhạy cảm trên cơ thể. Tôi tủi hổ và giật mình làm sao họ có những thước phim này.
Tôi trình bày là tôi bị hãm hiếp ở Thái Lan, một ngày trước khi qua đây nhưng họ không tin chuyện đó vì họ thấy có vẻ như đóng phim khiêu dâm hơn. Vì bốn tên đàn ông nhẹ nhàng mơn trớn như làm tình chứ không phải là kẻ hãm hiếp. Hơn nữa, họ không thấy sự chống trả nào có vẻ mãnh liệt của tôi. Tôi trình bày là tay tôi bị trói và mắt thì che kín, hơn nữa vì nghe lời chồng sợ bị giết nên phải nằm yên. Họ hỏi bao nhiêu người trong phòng, tôi trả lời chính xác là bốn như trong phim đang chiếu nhưng ai là người quay phim, thì đó là câu hỏi chính tôi cũng thắc mắc. Vì hình ảnh di động, không phải đứng một chỗ, thì phải có người quay phim?.
Cảnh sát còn cho tôi biết đã tìm thấy đĩa phim này tại nhà tôi và chồng tôi có khai với cảnh sát là thấy đĩa phim này trong vali của tôi khi từ Thái Lan qua đây. Từ cuộc điều tra của cảnh sát, tôi thấy họ nghi ngờ nhiều cái cũng đúng nhưng vì sự việc xảy ra ở Thái Lan nên cũng khó cho họ điều tra. Hơn nữa họ cần sự hợp tác của tôi, nếu tôi đòng ý thưa kiện thì họ sẽ tiếp tục tiến hành khởi tố chồng tôi, tội tổ chức hãm hiếp tập thể. Từ thắc mắc này đến nghi ngờ kia làm cho tôi không ăn, không ngủ được. Nhiều cái mà tôi không thể nghĩ ra vì thời điểm đó tôi tin tưởng chồng mình và ngờ nghệch nên không để ý gì hết.

Nhiều cái mà tôi quên không cung cấp cho cảnh sát nữa. Trước tiên là tôi nghĩ ai mở sẵn cửa phòng và trước đó, khi vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm, thấy chồng mình vừa gác máy điện thoại. Hơn nữa sau khi chúng rút lui khỏi phòng, anh là người bị trói trước tôi mà sao anh có thể ra, để cởi trói cho tôi được?… Rồi ai là người quay phim này? Tôi đúc kết lại và muốn tìm ra câu trả lời rõ ràng. Tôi xin bên sở cảnh sát cho tôi gặp chồng tôi. Lần gặp này tôi không có cảm giác lo và nhớ chồng như trước mà là muốn tìm ra sự thật.
Gương mặt chồng tôi trông mệt mỏi sau những ngày trong tù, anh hỏi thăm tôi có khỏe không? Nhiều câu hỏi mà tôi không chú ý, tôi chỉ muốn hỏi anh ấy một câu thôi… Ai dàn dựng để cho họ hiếp tôi tại Thái Lan…???.. Một câu hỏi mà tôi muốn chồng tôi trả lời là “không” nhưng anh ấy chỉ cúi đầu và nói một câu mà có lẽ cho đến mãi sau này tôi cũng không thể quên được … đó là “anh xin lỗi em”.
Trời ơi! tôi lao ra khỏi sở cảnh sát, mà nước mắt tràn mi. Tôi nguyện yêu anh ấy suốt đời mà, tội anh ấy gây ra thâm lạm ngân sách ngân hàng, tù tội vài năm thôi, còn tội anh ấy gây ra cho tôi thì làm sao rửa cho hết? Anh ấy bị bệnh gì mà lại đem vợ mình ra hiến thân, mà phải trả tiền cho người khác hãm hiếp. Tôi thắc mắc không tìm ra câu trả lời ??? Tôi muốn quên mà không thể được… Rồi sau này ra tù anh có lại đến tìm tôi nữa không? Và trước tôi, anh có gây ra với người con gái nào khác như trường hợp tôi không?
luyến đã bình luận
thật khủng khiếp
lehuyen đã bình luận
ôi trời ơi! không tượng nổi lại có chuyện như này!
Nguyễn Nam đã bình luận
bạn nên vút bỏ quá khứ đi, bạn và người ấy cưới hợp pháp thì nên ly dị hợp pháp, nên tìm hiểu về tài sản và tìm đến ban bảo vệ quyền lợi phụ nữ và trẻ em, nên thưa kiện bên chồng bạn và gia đình anh ấy ở đâu?
Rồi sao đó tôi nghĩ bạn cần về việt nam một thời gian (nếu ĐK không cho phép bạn nên tìm việc trước)
Sau đó về quê nhà cho tâm trí thoai mái, sáng suốt rồi bay lại qua mỹ, ghé Thái Lan bạn nên quên đi qua khứ, cứ nghĩ như ban đầu bạn bị tai nạn.TẤT CẢ ĐIỀU SẼ TỐT ĐẸP THÔI..Bạn nên tìm bạn thật chân tình và rõ ràng nhân thân, tình cảm rồi xây dựng lại cuộc sống..Nên có kế hoach đưa 2 em bạn sang mỹ, vì có tình gia đình gần gũi bạn sẽ không thấy cô đơn nơi đất người.
Mai Phương đã bình luận
Cám ơn bạn Nam nhiều, thủ tục ly dị cũng hoàn tất, mình cũng có công việc ổn định tại một bệnh viện, nên không nghĩ tới tài sản bên chồng làm gì nữa, dù sao ngày xưa cũng mang ơn nhiều rồi. Còn vấn đề bảo lãnh hai người em qua đây cũng cần một thời gian. Hiện tại mình cũng có nhiều bạn trai trong bệnh viện ngỏ ý, nhưng mình thờ ơ, và chán ngán quá…tình cảm khô khan…mình cũng không hiểu tại sao?. Muốn quên mọi chuyện mà không thể, mình chỉ sợ sau này người xưa lại tìm đến.