Chia tay anh, tôi có thể tìm người tốt hơn nhưng tôi biết bây giờ tôi mà chia tay thì chắc anh điên quá. Việc học rồi gia đình anh không hòa thuận với nhau nữa và tôi cảm thấy mình phũ phàng quá. Nhưng nghĩ tới chừng ấy chuyện, tôi thấy mình mệt mỏi vô cùng.
Khi tôi viết bài này, tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu nữa. Mọi chuyện dường như đang rối lên trong suy nghĩ của tôi. Tôi là một cô gái 18 tuổi, xinh xắn. Tôi quá trẻ để xảy ra những chuyện như vậy. Một năm trước, tôi quen một người qua bạn của mình. Rồi từ những lần nói chuyện, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Tôi và anh cùng tuổi nhưng vì hoàn cảnh gia đình hồi đó còn khó khăn nên tôi đã nghỉ học sớm. Tôi sống với mẹ. Mẹ nuôi hai anh em tôi trong cực nhọc và khó khăn. Còn gia đình anh là công chức nhà nước, cả bố lẫn mẹ đều là thẩm phán của tòa án. Gia đình anh không thiếu gì, cả vật chất lẫn tiền bạc. Mẹ tôi và gia đình rất quý anh vì anh hiền, con nhà ăn học và một điều nữa là mẹ tôi cũng thấy anh thương tôi nhiều. Nhưng ngoài tình thương đó, anh rất khó khăn với tôi.
Có một lần, vì chuyện tôi nghỉ học sớm mà tôi với anh cãi nhau rất nhiều. Tôi biết là anh lo cho tôi nhưng không phải tới mức anh gọi điện thoại cho mẹ tôi để nói chuyện học hành. Anh cũng phải biết là mẹ tôi chạnh lòng vì việc tôi nghỉ học chứ. Rồi sau đó anh cũng không nói gì nữa nhưng tôi biết anh không can tâm. Tôi nghỉ học sớm nhưng tôi có bao giờ xòe tay xin tiền anh đâu. Còn chuyện đi ăn uống, bạn trai chi trả là bình thường. Vậy mà biết tôi không có tiền, nhiều lúc anh còn kêu tôi chi trả. Tôi phụ mẹ trả tiền xe đi chùa thì anh bảo là đi với anh không bỏ một xu mà có tiền trả phụ mẹ.

Có khi anh qua nhà tôi chơi, bảo tôi làm đồ ăn cho, vì cả nhà tôi ăn chay trường nên chỉ có thức ăn chay, tôi hết tiền nên bảo: “Thôi anh ăn chay nhé, em hết tiền đi chợ rồi”. Anh giận rồi bảo là không qua. Tôi biết là anh nói thế rồi thôi nhưng thật sự làm tôi khó chịu về anh, một con người nóng giận, khó khăn và gia trưởng. Đã vậy còn lý luận, nhiều khi chuyện không đáng, tôi cũng bị giảng cho nghe một bài kinh dài. Anh luôn giận dỗi tôi.
Vì những chuyện ấy mà một lần tôi đã say nắng người khác. Người này tốt với tôi lắm, có thể lo lắng cho tôi đi học. Rồi anh biết được và cho tôi lựa chọn. Tôi nghĩ tình yêu của tôi và anh đã gần trọn một năm, tôi cũng thương anh nên đã chọn anh. Lúc đó, tôi thấy anh cao thượng lắm. Vì chuyện này mà gia đình tôi đã quý anh hơn. Nhưng sau này, tôi đi đâu, làm gì, anh cũng tra hỏi, rồi nhăn nhó, cằn nhằn. Tôi là con gái, làm sao chịu hoài được. Tôi bảo đi làm thêm thì anh nói là: “Đi làm đi rồi đi theo trai luôn”. Tôi nói lại thì anh lại lên cơn. Tôi biết mình sai nhưng đâu phải vì vậy mà anh coi tôi chẳng ra gì. Tôi cảm thấy mình ngu ngốc và thiếu suy nghĩ khi đã cho anh tất cả. Mỗi lần anh nói anh lo cho tôi từ trên xuống dưới, sao mà tôi mắc cười quá, chỉ vì một tuần anh dẫn tôi đi ăn uống. Tôi nói lại tôi cũng cho anh tất cả mà chứ có phải mình anh đâu. Rồi anh dở thói lập luận của gia đình anh ra mà nói là: “Em đừng đem cái đó ra mà nói với anh”. Ý anh bảo là đừng lấy cái đó ra mà nguy hiếp anh.
Thật sự bây giờ tôi làm sao đây? Chia tay thì anh khóc lóc, nhậu xỉn rồi sang nhà tôi, làm cả nhà tôi tưởng tôi đối xử tệ với anh rồi trách mắng tôi. Chuyện này tôi không thể nào nói ra được vì mẹ tôi sẽ chết mất. Tôi đã suy nghĩ đến chuyện chia tay vì sao ư? Vì tôi với anh chỉ mới 18 tuổi mà đã nhiều chuyện xảy ra vậy rồi thì làm sao mà kéo dài đến lúc có nghề nghiệp vững chắc và lấy nhau được?
Gia đình anh cũng không chấp nhận tôi. Tôi nhớ có một lần qua nhà anh chơi, khi đó, mẹ anh trên lầu và chúng tôi tưởng mẹ anh đi đâu đó. Ai ngờ mẹ anh xuống, chửi cả anh và tôi: “Nhà này đâu phải chết hết, bộ mày tưởng đây là nhà trọ sao mà dẫn gái về?”. Tôi ức lắm nhưng cả hai phải đành im lặng rồi đi về.
Nếu tôi tiếp tục, thời gian kéo dài, lỡ dại mà mang thai thì sao. Có một lần, tôi tưởng đã dính thai và anh cũng bắt tôi bỏ. Thật sự mọi chuyện như vậy tôi cũng rối bời. Chia tay anh, tôi có thể tìm người tốt hơn nhưng tôi biết bây giờ tôi mà chia tay thì chắc anh điên quá. Việc học rồi gia đình anh không hòa thuận với nhau nữa và tôi cảm thấy mình phũ phàng quá. Nhưng nghĩ tới chừng ấy chuyện, tôi thấy mình mệt mỏi vô cùng. Bây giờ tôi phải làm sao? Nếu chia tay, tôi phải làm sao để cho anh hiểu được để anh khỏi mang hận với tôi?
Trọng Tỵ đã bình luận
đọc tâm sự của bạn tôi đã suy nghĩ rất nhiều
theo tôi thì tình cảm của anh ấy chỉ là lòng thương hại chứ không phải tình yêu
anh ấy không xấu tính chỉ là chưa đủ trưởng thành biết thông cảm với hoàn cảnh
của bạn, anh ấy là con nhà có điều kiện kinh tế đã quen nhận được sự chăm sóc
cũng như sự đầy đủ vật chất trong khi đến với bạn anh ấy không có được những
thứ ấy anh thấy khó chịu cũng là dễ hiểu
xét về tính cách của anh ấy tôi có nhận xét thế này anh là người thích sở hữu,
độc đoán lại không biết kiềm chế lại thêm việc tính toán thiệt hơn,
còn bạn thì cũng còn quá trẻ chưa có kinh nghiệm sóng yêu ghét còn chưa rõ ràng
thì việc chọn một tình yêu từ một người như thế sẽ rất dễ đẩy bạn đến một
tình yêu khác và điều ấy thật sự đã xảy ra và điều ấy không có gì là xấu cả,
người xưa có câu đất lành chim đậu mà một bên là sự cho đi về tình cảm nhưng phải
trả giá bằng sự tự do, một bên cho bạn sự quan tâm nhưng bạn cũng phải nghĩ xem
đó có phải là lòng thương hại không vì nam giới mà dễ rủ lòng trương hoàn cảnh của
một cô gái
bạn ạ trong tình yêu khi bản thân nhận được sự giúp đỡ vật chất từ người kia
có khi phải trả giá bằng tự do của mình càng nhận nhiều thì càng vướng sâu
và khi tình yêu trong bạn không còn có lẽ bạn sẽ chẳng có gì để trả ngoài tình cảm
nhưng khi nợ tiền mà trả bằng tình thì bạn đã đánh mất chính mình, danh dự
của mình hãy tự dành cho mình một khoảng lặng để suy nghĩ nhé, bạn còn trẻ
bạn còn nhiều cơ hội mà hãy bước ra khỏi vũng lầy trước khi bạn nún sâu hơn
rồi thời gian sẽ cho bạn thêm kinh nghiệm sống để trưởng thành hơn
và khi ấy bạn sẽ tìm thấy điều bạn cần và chỉ dành cho bạn
chúc bạn sớm tìm thấy con đường hạnh phúc
Lily đã bình luận
Haizz, tôi đang yêu một người đàn ông giàu có, anh ấy lo cho tôi rất nhiều về vật chất và cả công việc. Không phải chỉ hàng chục hay hàng trăm triệu đâu mà còn nhiều hơn. T còn khá trẻ nhg đã có nhg thành công và cuộc sống khá tốt hơn nhiều người là nhờ có a. A rất khá giả về kinh tế, nhg gì a giúp t chỉ là số nhỏ so với tài sản của a, nhg t biết k phải ai a cg giúp và chu cấp như đối với tôi. Tuy nhiên, anh ta chẳng đòi hỏi gì ở tôi cả. Không ràng buộc tôi cả vật chất hay tinh thần, cg kiểm soát tôi nữa. Tôi yêu anh ấy thật lòng, yêu rất nhiều. Có nhiều lúc tôi còn mong anh ấy ràng buộc tôi, đòi hỏi tôi hay ghen tuông để tôi thấy anh ấy cần tôi. Nhưng không, anh ấy để tôi tự do làm mọi điều tôi muốn. Có thể bạn không tin hoặc nghĩ tôi khoe khoang, nhưng thực lòng, tôi mong đc kiểm soát bị kiểm tra, bị bắt phải ở lại với a… Nhưng không, anh ấy luôn nói:” nếu e muốn ra đi, a k ngăn cản. A lo lắng quan tâm e rất nhiều thứ, chỉ cần e vui vẻ thoải mái không cãi nhau với anh, để a được sống tự do làm nhg điều a muốn, và a cũng cho e tự do như thế.” bạn ạ, tôi rất buồn khi a nói như thế, phải chăng a k yêu tôi đủ nhiều để giữ t bên cạnh a.
quyên đã bình luận
Toi ngji ng iu b la 1 ng con trai rat tre con va chua truog thành.a ta tính toán voi ban => a ta that ki bo ,kiet xi,ban ko nen tiep tuc iu ng độc doan va tre con ntn