Hôm nay đây, khi cuộc sống của tôi quá ư bế tắc và mệt mỏi, tôi muốn được ai đó chia sẻ, đồng cảm, muốn được nghe những lời khuyên của các mẹ, các chị…
Tôi là 1 phụ nữ rất trẻ, mới chỉ 24 tuổi thôi, vậy mà nhiều khi tôi ngỡ mình rất già bởi những khổ đau tôi phải chịu đã quá nhiều. Ngay lúc này tôi muốn được giải thoát, muốn được rời khỏi cái thế giới đầy ám ảnh này… mà không thể, bởi trách nhiệm còn đè nặng vai tôi.
Ngay từ khi tôi mới sinh ra đã bị mọi người trong làng, ngoài ngõ và họ hàng bên nội xì xèo rằng tôi không phải là con của bố. Chỉ vì mẹ tôi bị nhà nội phản đối kịch liệt nên bố mẹ tôi quyết định dùng “chuyện đã rồi” để ép nhà nội cho làm đám cưới. Và rồi mọi chuyện diễn ra đúng như dự kiến của bố mẹ, nhưng cả họ nội ghét và khinh bố mẹ tôi ra mặt, thành ra ghét cả tôi và luôn bêu rếu với hàng xóm rằng tôi không phải máu mủ nhà họ.
Cả tuổi thơ tôi là chuỗi ngày bị miệt thị bởi không 1 anh chị em nào bên nội chơi với tôi. Khi tôi đến gần chúng thường đánh hoặc giựt tóc tôi. Khổ 1 nỗi càng lớn tôi lại càng giống mẹ. Nhiều khi ra đường 1 câu nói vô tình của ai đó bảo tôi giống mẹ cũng khiến tôi thu mình lại sợ hãi. Nhưng vì tôi là 1 cô gái ngoan hiền, chăm chỉ, hiếu thảo và chăm học nên dần dà được hàng xóm, người làng và mọi người quen biết rất yêu quý. Ký ức tuổi thơ là nhân tố ảnh hưởng rất nhiều đến những quyết định trong tình yêu của tôi và cuộc sống hiện tại của tôi.
Năm học cấp 3 tôi và 1 bạn cùng lớp có dành tình cảm cho nhau. Tình cảm học trò vô cùng trong sáng nhưng chúng tôi có lúc đã xác định sẽ cưới nhau sau khi cả 2 học hành xong và có công việc ổn định. Tình yêu suốt gần 3 năm của chúng tôi khá khó khăn vì bố mẹ tôi không đồng ý bạn ấy. Mặc dù bố mẹ tôi rất quý mến và từng có ý định nhận bạn ấy làm con nuôi, nhưng lại nhất quyết không cho chúng tôi yêu nhau, chỉ vì gia đình nhà bạn ấy rất giàu có, bố mẹ bạn ấy không hề hạnh phúc mà ai cũng đã từng qua 1 lần đò, hơn thế nữa là hiện tại ai cũng cặp bồ. Bố mẹ tôi cho rằng “con nhà công, chả giống lông cũng giống cánh”.

Chúng tôi đã cùng nhau xây dựng 1 tình yêu đẹp và vô cùng hồn nhiên trong sáng suốt thời gian đó. Vẫn nhủ rằng sẽ vượt qua tất cả định kiến và tôi tin bố mẹ tôi là người thấu hiểu đạo lý và sẽ chấp nhận khi chúng tôi chứng mình tình cảm dành cho nhau là chân chính. Cuối cùng bạn ấy cũng nhận được cái gật đầu của bố mẹ tôi sau 3 năm cố gắng. Khi đấy tôi 20 tuổi, bạn ấy 21. Nhưng… đúng là cuộc đời…đùng 1 cái…tôi bị 1 cô gái túm tóc đánh túi bụi khi đang đi trên đường.
Hai hôm sau cô ấy gọi điện cho tôi để xin lỗi và có kể với tôi rằng cô ấy và người yêu tôi đã có quan hệ với nhau 2 tháng nay. Cô ấy nghĩ mình sắp có con nên xin tôi buông tha cho cậu bạn kia. Tôi quá sốc! Tôi như 1 người điên. Tình yêu trong sáng suốt 3 năm của chúng tôi… hóa ra đằng sau nó là sự nhơ bẩn đến thế? Tôi buông xuôi và chạy trốn khi điều kinh khủng đó được cậu bạn kia xác nhận là sự thật. Dù cậu ấy khóc lóc van xin tôi thế nào thì con tim tôi cũng đã nguội lạnh rồi. Tôi thấy ân hận vô cùng vì đã không nghe lời bố mẹ. Tôi đi học xa nhà và mong thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ…
3 năm sau, tình yêu lại 1 lần nữa đến với tôi. Tôi vô cùng hạnh phúc! Anh ấy là điều kỳ diệu, là phép màu nhiệm mà Thượng Đế ban cho tôi. Anh yêu tôi và tôi cũng vậy. Chúng tôi đắm chìm trong hương vị ngọt ngào của yêu và được yêu. Nhưng mọi chuyện chẳng thể nào suôn sẻ với tôi khi tôi bị gia đình anh phản đối kịch liệt. Lần đầu tiên về nhà anh tôi như trải qua 1 cơn ác mộng và nó ám ảnh tôi rất nhiều. Bố anh thậm chí không thèm nhìn mặt tôi, không hỏi han nói chuyện với tôi dù chỉ 1 câu. Còn mẹ anh thì dùng những lời miệt thị về gia đình tôi, về học thức ( ngành nghề tôi đang học là CNTT và chỉ là hệ Cao Đẳng), về hình thức của tôi…
Mẹ anh luôn bóng gió chuyện vợ anh phải là người hỗ trợ đắc lực cho anh cả về kinh tế và sự nghiệp. Kinh khủng hơn là trong lúc anh vào nghỉ trưa, chỉ còn mẹ anh và tôi, bà đã nói rằng : “con gái bây giờ nhiều cô ghê lắm cháu ạ! Cứ thấy con trai đẹp, học thức, nhà có điều kiện 1 chút mà bám lấy ngay mà không nhìn lại xem mình là ai. Mà T nhà bác thì còn dại lắm… không va vấp xã hội nhiều…”. Tôi như chết lặng và thực sự muốn bỏ chạy, nước mắt trực trào ra. Rồi trong lúc tôi vào rửa mặt trong nhà tắm tôi còn nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và bố anh, chỉ vài câu thôi… nhưng với tôi nó thật kinh khủng. Nhưng nhờ sự động viên, ánh mắt và bàn tay luôn nắm chặt an ủi, truyền niềm tin của anh cho tôi mà cả buổi hôm đó tôi không phải khóc.
Ngay từ khi yêu anh tôi đã tâm sự toàn bộ hoàn cảnh cũng như ký ức tuổi thơ của mình, và tôi có nói với anh rằng nếu bố mẹ anh không hài lòng vì tôi thì sẽ chia tay. Bởi tôi không thể lặp lại cuộc đời của mẹ, cả tuổi thơ tôi tràn đầy miệt thị, tôi không muốn phải sống thêm bất cứ 1 quãng đời nào như vậy nữa. Và tôi nói chia tay ngay sau hôm ở nhà anh về. Tất nhiên là anh không đồng ý. Níu kéo và níu kéo… tôi quá yêu anh… tôi đau khổ khi nghĩ tới việc mất anh… vậy nên chúng tôi vẫn tiếp tục.
Chuỗi ngày sau đó tôi luôn bị mẹ anh gọi điện, nhắn tin với những lời lẽ cay nghiệt. Bà nói tôi không có tướng vượng phu ích tử, xấu, lừa anh ấy, đeo bám anh ấy, nói tôi là kẻ dối trá vô học trong khi gia đình anh nề nếp và không ai nói dối như tôi cả. Tôi thật sự không hiểu tại sao 1 người đàn bà có tuổi, từng trải, khuôn mặt phúc hậu, sùng Đạo Phật lại có thể nói ra những điều ác độc đến thế? Trong xóm ngoài làng ai ai cũng khen tôi ngoan hiền, hiếu thảo và chăm chỉ học hành… có mấy đám còn tới dạm hỏi xin tôi làm con dâu…vậy mà mẹ anh vô cớ lại xỉ vả tôi như thế. Tôi buồn và khóc rất nhiều nhưng tuyệt nhiên không có chút oán trách bà, và tôi cũng ko kể lại chuyện này cho anh vì tôi biết ở nhà anh còn chịu áp lực hơn tôi nhiều lần.
Gia đình anh ngăn cản chúng tôi bằng mọi cách, không cho anh ra khỏi nhà, điện thoại thường xuyên bị quản lý xem trộm, thậm chí anh chát yahoo cũng bị theo dõi. Khi chúng tôi vẫn lén lút gặp nhau thì mẹ anh đe dọa sẽ tìm đến tận nhà tôi để nói chuyện này với bố mẹ tôi, để bố mẹ tôi dạy lại con. Tôi rất căng thẳng và đau khổ, nhiều lần đòi chia tay mong chấm dứt những buồn đau, và tôi cũng mong anh có người vợ tốt hơn tôi. Nhưng lần nào anh cũng níu kéo, anh hứa hẹn, thề thốt rằng sẽ thuyết phục bố mẹ. Nếu bố mẹ không đồng ý thì khi sự nghiệp ổn định chúng tôi sẽ tự tổ chức đám cưới. Anh nói nếu để mất tôi sẽ là điều khiến anh ân hận cả cuộc đời này… rất rất nhiều những lời về tương lai tốt đẹp hạnh phúc của 2 đứa được anh vẽ ra. Tôi tin… rất tin!
Chúng tôi cứ yêu nhau như vậy trong sự cấm đoán của gia đình anh. Anh đưa tôi đến những đám cưới bạn bè anh, giới thiệu tôi với họ và tôi cũng vậy. Tôi thừa nhận mình là người không giỏi ăn nói nên nhiều khi tình yêu rất nhiều mà chẳng thể bộc lộ cho anh thấy. Tôi lại hay nói những điều ngược lại với suy nghĩ thật để thử tình cảm của anh. Tôi hay nói rằng bố mẹ anh không đồng ý như vậy sau này mình lấy nhau sẽ rất khổ, vậy nên giờ cứ yêu thôi đừng xác định gì cả. Yêu được ngày nào tốt ngày ấy. Anh cứ làm quen với những cô gái khác, khi nào anh tìm được người vừa ý… em sẽ ra đi. Những lúc như vậy anh thường nói những điều để khẳng định tình yêu của anh không gì thay đổi đc khiến tôi vô cùng hạnh phúc.
Rồi anh về quê, từ đó chúng tôi không gặp nhau. Anh cũng không ra Hà Nội, chúng tôi liên lạc chủ yếu bằng điện thoại. Rồi nhiều mâu thuẫn xảy ra khi rất nhiều lần anh hứa ra với tôi, đưa tôi đi Bát Tràng, đi chơi,… cuối cùng lại thất hứa vì lý do gia đình. Thời gian đó tôi bị ngã xe trật khớp chân và toàn thân đau ê ẩm. Đi làm thường được 1 anh hàng xóm tiện đường trở tới công ty luôn. Anh ấy bảo có người yêu như cô chán thế bỏ quách đi, đau ốm thế này mà chả tới thăm, hỏi han qua điện thoại suông thế ai chả làm được. Tôi tủi thân lắm nhưng vẫn luôn tin và yêu anh.
Rồi mâu thuẫn, chán nản nhiều dần khi hơn 2 tháng anh không ra gặp tôi. Thời gian đó không hiểu sao tôi rất dễ xúc động, dễ khóc và hay cáu gắt. Tôi lại đòi chia tay, và lần này anh đồng ý. Tôi cũng nghĩ đó là điều mình muốn vì tôi quá mệt mỏi. Gần 1 năm yêu nhau mà quá nhiều chuyện buồn, anh nói sẽ cố gắng vì tôi, sẽ thuyết phục gia đình nhưng tôi không thấy được bất cứ sự thay đổi tích cực nào nơi anh. Bỗng 1 hôm tôi thấy mệt mỏi vô cùng như không còn chút sức lực nào. Ngồi xem phim thấy cảnh cô vợ hạnh phúc báo với chồng rằng mình đã có thai… tôi bỗng giật mình sợ hãi. Tôi và anh đã đi quá giới hạn nhiều lần và tôi chợt nhận ra 2 tháng nay tôi không có kinh. Mua que thử về và kết quả khiến tôi rụng rời tay chân.
Tôi lại nhắn tin cho anh, tôi nói valentine mong rằng anh có thể vì tôi lần cuối cùng, mong rằng anh ra với tôi, gặp nhau 1 lần… Tôi đã nghĩ sẽ nói cho anh về đứa bé bởi tôi rất hoang mang không biết phải làm sao. Anh hứa sẽ ra… nhưng rồi lại giống những lần trước. Tôi thất vọng, đau khổ và suy sụp. Sau đó tôi nhắn tin cho anh rất nhiều (không nhắc gì đến chuyện có thai) nhưng anh không trả lời, sự im lặng như cắt từng mảng thịt nơi tôi. Tôi rơi vào trạng thái khủng hoảng trầm trọng, phải dùng tới thuốc an thần, và tự ý mua 1 số thuốc điều trị trầm cảm dạng nhẹ. Tôi gọi điện, nhắn tin mong anh gặp tôi 1 lần… nhưng 1 lần ấy không bao giờ đến.

Bố mẹ tôi không hề biết chuyện gì đang xảy ra cho tôi vì trước mặt họ tôi luôn tỏ ra bình thường. Tôi suy nghĩ quá nhiều nên ngày càng gầy, cái bụng có to lên nhưng chả thấm vào đâu với thân hình ngày càng cò hương của tôi, bố mẹ tôi không hề hay biết. Tôi lại không có những biểu hiện thông thường của nghén mà chỉ hay ngáp và thèm ngủ. Thật lòng tôi không bao giờ muốn sát hại 1 sinh linh nhất là khi đó lại là con tôi. Tôi quyết giữ nó lại… dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa…
Khi cái thai được hơn 4 tháng, tôi tự mình tìm đến nhà anh. Bụng mang dạ chửa đi xe máy hơn 60km. Tôi đến vì luôn tin anh yêu tôi, tôi nghĩ có thể cứu vãn được, tôi hy vọng anh sẽ cùng tôi xây dựng 1 gia đình, tôi sẽ nói cho anh biết sự thật. Nhưng hỡi ôi, tôi chỉ nhận được sự nhục nhã ê chề và bẽ bàng. Anh đã biết trước rằng tôi sẽ đến nhưng lại uống rượu say rồi đi ngủ. Để đến khi tôi gọi cho anh thì mẹ anh nghe máy. Bà đã chửi mắng tôi thậm tệ, xưng hô mày-tao, bảo tôi là đồ con gái không biết xấu hổ bám trai. Cả bác anh cũng nghe máy rồi chửi tôi. Thằng anh họ khốn nạn của anh nói : thăng T nó kể hết với tao rồi, giờ mày muốn gì? Mày muốn đi khách sạn phải không? Mày chọn chỗ đi rồi để tao đến giải quyết cho… Và rất nhiều câu vô văn hóa nữa mà tôi chẳng thể nào nhớ nổi.
Khốn nạn thế đấy! Tôi thật nhu nhược vì chỉ biết nghe và khóc nức nở. Tôi đã phải thuê tạm 1 phòng trong nhà nghỉ gần đó chỉ để khóc và lấy lại bình tĩnh trước khi ngồi trên xe máy quay trở về nhà. Tôi nghĩ mình phải khỏe mạnh, không thể hủy hoại bản thân, không thể xảy ra tai nạn hay làm gì ảnh hưởng đến đứa bé vô tội chỉ vì cái gia đình đó. Từ đó tôi thề sẽ không bao giờ nói ra chuyện đó cho cái kẻ mà tôi đã từng yêu thương. Tôi sẽ nuôi nó 1 mình dù có bị người đời phỉ nhổ. Anh ta cũng nhanh chóng đính hôn với người khác, đó là người mà bố mẹ anh ta rất hài lòng. Anh ta đã yêu người đó ngay sau khi chia tay tôi…thảo nào…thật đáng kinh tởm.
Qua nhiều vòng thử thách về khả năng chuyên môn và kỹ năng giao tiếp Tiếng Anh tôi chính thức trở thành nhân viên của Cục Hàng Không. Tại đây tôi gặp lại 1 người bạn cũ. Anh ấy và tôi quen nhau cách đây 5 năm, khi đó anh đã dành tình cảm cho tôi nhưng tôi từ chối. Và khoảng 3 năm sau đó vẫn vậy, anh quan tâm tôi rất nhiều. Nhưng khi tôi quen và yêu kẻ bội bạc kia thì tôi chủ động cắt liên lạc, mong anh ấy sẽ quên tôi mà có tình yêu khác, hơn nữa tôi sợ người yêu tôi khi đó buồn lòng. Hàng ngày làm cùng nhau, ăn trưa cùng nhau là khoảng thời gian tôi như được mở khóa cho những nỗi đau bay bớt. Tôi kể chuyện của tôi cho anh, anh lắng nghe và chia sẽ, nhiều khi chỉ im lặng và thở dài. Anh nói anh yêu tôi, và sẽ ở bên tôi nếu tôi cần.
Với mặc cảm hiện tại tôi né tránh. Rồi 1 hôm khi cái thai trong bụng tôi đã hơn 5 tháng, tôi hẹn gặp anh ở quán cà phê. Tôi đã kể hết cho anh ấy nghe. Thoạt đầu anh ấy không tin và nói tôi bịa chuyện gây cười. Tôi nói anh ấy chờ, tôi vào nhà vệ sinh và tháo đoạn dây thắt bụng mình ra. Khi trở ra anh ấy vô cùng sửng sốt, anh ấy uống 1 hơi cạn ly cà phê chưa kịp bỏ đường. Anh ấy không nói gì và đưa tôi về nhà. Tôi làm thế để anh ấy nhận ra tôi không tốt đẹp, để anh ấy khinh rẻ tôi, để anh ấy quên tình yêu đó đi…Nhưng không ngờ đêm hôm đó anh ấy gọi điện và nói muốn làm cha của đứa bé. Tôi như không tin vào tai mình. Tôi chửi anh ấy điên, khùng. Anh ấy nói sẽ yêu con tôi như chính con đẻ và sẽ chăm sóc, che chở cho 2 mẹ con tôi. Anh ấy không muốn thấy tôi khổ sở vì miệng lưỡi thế gian.
Tất nhiên tôi không thể làm như thế! Tôi còn có lương tâm, tôi không thể lợi dụng anh, không thể ích kỷ lấy đi hạnh phúc của anh. Những ngày sau đó chăm sóc tôi như 1 bà hoàng dù tôi vô cùng khó xử và né tránh. Anh chủ động đến nhà tôi, xin bố mẹ tôi cho 2 đứa yêu nhau. Bố mẹ tôi đã biết anh ấy từ lâu và rất hài lòng về anh ấy. Chỉ hôm sau thôi anh ấy đã đưa mẹ anh tới nhà tôi chơi và ăn cơm lại ở đó. Cả nhà có vẻ rất vui, trừ tôi.
Anh yêu tôi quá mù quáng hay anh quá cao thượng? Tôi không biết! Khi thấy tôi có ý từ chối bố mẹ tôi đã khuyên giải rất nhiều.
Lúc đó tôi vẫn yêu người cũ 1 cách mù quáng. Khi thấy tình thế có thể tôi sẽ nhắm mắt đưa chân, tôi lại liên lạc với người cũ. Chỉ là những câu hỏi thăm bình thường thôi, nhưng lại bị anh ấy phát hiện. Anh ấy nhắn tin cho người cũ của tôi, có lẽ vô cùng lịch thiệp và có văn hóa, tôi tin thế. Anh ấy đến nhà nói với bố mẹ tôi rằng tôi và anh đã có con với nhau, anh xin lỗi bố mẹ tôi và xin được cưới tôi ngay. Hôm sau cả mẹ anh cùng 1 vài cô dì chú bác nhà anh tới nhà tôi dạm ngõ. Dĩ nhiên bố mẹ tôi rất sốc nhưng thấy anh tử tế nên cũng nguôi nguôi và không trách mắng tôi lời nào mà chỉ nhẹ nhàng nói “con làm bố mẹ quá thất vọng”.
Hôm đó mẹ anh còn giục chúng tôi đi đăng ký ngay. Tôi như 1 con rối! Tôi cũng ích kỷ, nghĩ tới việc có 1 người chồng tốt như anh, con tôi không phải mồ côi, tôi không phải chịu tiếng không chồng mà chửa… tôi cũng thấy vui vui phần nào. Chiều hôm đó tôi cùng anh về quê anh ra mắt họ hàng luôn. Tối tôi ngủ lại nhà anh với mẹ của anh. Tôi thật là con đàn bà không biết điều. Tôi vẫn nhắn tin cho người cũ, và khi biết anh ta chưa bao giờ yêu tôi, tôi đã ra hiên và khóc thầm. Chồng sắp cưới của tôi ban đầu không hiểu sự tình nên an ủi, nhưng sau anh ấy nổi xung lên khi biết tôi vẫn còn lưu luyến người cũ. Tôi có cãi lại và chúng tôi cãi nhau.
Trong lúc không kiềm chế được anh ấy tát tôi và xô đẩy khiến tôi ngã. Mẹ anh ấy ra can ngăn thì mọi chuyện dừng lại. Chuyện xảy ra quá nhanh trong lúc tâm trí tôi không tỉnh táo nên tôi không nhớ nỗi anh ấy đánh tôi nhiều hay ít. Tôi uất ức 1 mực đòi về nhà, mượn khóa xe của mẹ chồng và phóng thẳng về nhà tôi (cách đó khoảng gần 30km).
Khi về đến nhà thì đã rất khuya. Bố mẹ tôi thấy tôi khóc tức tưởi thì xúm lại lo lắng hỏi han. Tôi đau khắp người nhất là ở bàn tay trái, tôi có cảm giác mình bị gãy xương. Bố mẹ tôi vội vã đưa tôi tới viện vì lo lắng đứa bé bị ảnh hưởng. Tôi bị gãy xương trong bàn tay đoạn ngón út, nhưng đứa bé không sao. Thật thần kỳ!
Tôi thấy cuộc đời mình thật đen tối. Tôi sợ sự bạo lực của người chồng tương lai. Trong bệnh viện tôi lại nhắn tin cho người cũ, kể hết mọi chuyện và mong anh ta có thể ra thăm tôi. Nhưng anh ta không đến. Rồi trong 1 lần do tức giận tôi đã nói rằng tôi có thai với anh ta, tôi rối loạn và nói lung tung, lúc tôi nói đã phá bỏ, lúc lại còn vẫn còn giữ nó. Và anh ta không tin. Anh ta cho rằng tôi bịa chuyện, bảo tôi diễn kịch. Không ngờ…người đã từng nói yêu tôi mãi mãi, người đã từng tin tưởng tôi tuyệt đối giờ lại như vậy. Tôi nói anh ta đến gặp tôi rất nhiều lần, chỉ để cho anh ta thấy cái bụng to đùng của tôi…Nhưng anh ta không dám. Và mặc định rằng tôi là kẻ xảo trá, dối lừa, bịa đặt.
Chuyện chồng tôi đánh tôi cuối cùng cũng được giải thích cho bố mẹ tôi và mọi chuyện được phơi bày khi anh ấy kể toàn bộ sự thật về cái thai tôi đang mang. Bố mẹ tôi vô cùng suy sụp. Còn anh ấy vẫn quyết lấy tôi và hứa sẽ không bao giờ để lộ ra chuyện này. Hứa sẽ cho tôi 1 cuộc sống hạnh phúc. Chúng tôi nhanh chóng làm đám cưới. Tôi như người chết rồi, không còn chút cảm xúc. Nhưng tôi tự nhủ sẽ tốt và chung thủy với chồng mình. Tôi biết anh yêu tôi hơn bất cứ ai trên đời này.
Nhưng, khi đã là vợ chồng bản chất vũ phu của anh ấy mới bộc lộ rõ ràng. Tôi đang mang bầu mà anh không ngần ngại tát tôi những lúc tôi làm điều anh không vừa ý. Thậm chí có 1 lần tôi đang online Facebook rồi bần thần suy nghĩ, chồng tôi bỗng từ trên giường xông đến cho tôi 1 cái bạt tai đau điếng. Lâu lắm rồi tôi không còn biết khóc là gì nữa. Có lẽ tâm hồn tôi đã chai sạn. Bình thường chồng tôi rất hiền, rất đĩnh đạc tử tế nhưng mỗi lần thấy vẻ mặt buồn vu vơ của tôi là anh ấy lại nổi xung lên. Anh ấy cho rằng tôi đang tơ tưởng người tình cũ.
Thú thật chúng tôi cưới nhau cũng đã gần 1 tháng rưỡi nhưng vì tôi đang mang bầu sắp tới ngày sinh nên vợ chồng tôi chưa từng làm chuyện ấy. Có đêm đang ngủ anh ấy đòi hỏi nhưng tôi từ chối, anh ấy bỗng nói thân thể tôi nhơ bẩn, đáng ghê tởm có gì mà phải giữ, còn giả bộ. Tôi như sống trong địa ngục. Chỉ còn khoảng 10 ngày nữa tôi sinh con, vậy mà tâm trạng tôi lúc nào cũng nghĩ tới tự tử. Tôi không biết số phận đứa bé vô tội này sẽ ra sao? Tôi không chắc có thể nuôi dạy nó tốt, cho nó 1 cuộc sống hạnh phúc không? Bản thân tôi giờ lạnh giá và chẳng còn thiết tha, hy vọng gì với cuộc đời này cả.
Những bất hạnh đã quá nhiều…
Nguyễn Thị Hoa
thanh đã bình luận
Cuộc đời luôn có sóng gió và nhiều điều ko như ý, hãy bình tỉnh đi bạn à. Trước hết đừng nặng nề vì những suy nghĩ và đối xứ ko tốt của chồng. Trước hết hãy “vị tha” như trước đây chồng bạn đã làm; hãy sống hết mình vì chồng, bằng mọi cách bảo vệ con, sau khi con bạn đã được 01 tuổi, nếu chồng bạn vẫn đọa đày, đánh đập bạn, hãy mạnh dạn “chia tay” và làm lại cuộc đời. Hiện nay khá nhiều người phụ nữ tự lập, nuôi con và sống đàng hoàng. Công việc bạn khá ổn, hãy tự tin.
Cao Thị Thanh
Ngọc hà đã bình luận
Bạn thân mến, tất cả những sóng gió bạn trải qua cũng một phần do tính bạn tạo ra. Bạn đã không quyết đoán, trong mọi tình huống. Bạn à, theo tôi bây giờ bạn nên nghĩ về những điều mà chồng bạn đã làm cho bạn, anh ấy cũng đã hy sinh rất nhiều cho bạn, các bạn đã là vợ chồng hơn một tháng mà anh ấy chưa làm việc ấy, mà đứa con ấy lại không phải con anh ấy, anh ấy đang dằn vặt giữa cái hy sinh và cái được, anh ấy đang bế tắc. Bạn hãy động viên anh ấy, cùng nhau xây dựng hạnh phúc. Tôi tin anh ấy là người tốt, nhưng vì ghen tuông quá mà sinh ra các tất xấu. Nhưng tôi thấy bạn cũng thật đáng trách đấy, sau tất cả những gì anh ấy đã làm cho bạn, mà tôi chưa thấy bạn thể hiện sự biết ơn đấy bao giờ mà vẫn nhớ nhung người yêu bội bạc trước mặt anh ấy. Bạn hãy sống quyết đoán, hãy quên hẳn người yêu cũ đi và chứng tỏ điều đó cho chồng bạn biết, để anh ấy có thể tin tưởng bạn, chỉ có như thế hai bạn mới có thể tìm lại được những yêu thương bạn à. Chúc bạn hạnh phúc.
khánh linh đã bình luận
càng đọc tôi càng thấy khoảng thời gian sau này là do bạn tự chuốc lấy, đáng lẽ nếu được 1 người chồng hiện tại như vậy chấp nhận quá khứ thì bạn phải hết lòng thương yêu anh ấy, đằng này bạn lại nhắn tin với người yêu cũ, thật chẳng hiểu nổi bạn, sao bạn trách chồng bạn, sao bạn ko đặt vào vị trí của chồng bạn mà hiểu cho anh ấy khi vợ mình luôn tơ tưởng đến tình cũ, tôi nghĩ bạn nên xem lại mình và nói chuyện với chồng bạn rõ ràng. chúc bạn hạnh phúc
luyến đã bình luận
đúng là bạn cũng rất khổ, nhưng chủ yếu là do bạn quá tin tưởng người khác, nhẹ dạ, và dễ dàng dù sao tất cả cũng là quá khứ, bạn đưng bao giờ sống với nó làm gì,
xuan đã bình luận
Theo tôi thì chồng bạn cũng là một người tốt nhưng lỗi phần nhiều cũng ở bạn. Bạn cứ thử nghĩ xem, bạn có thai với người khác nhưng anh ta vẫn chấp nhận lấy và nuôi con bạn,chứng tỏ anh ta rất yêu bạn, có điều cũng do bạn không biết trân trọng mà suốt ngày nghĩ đến người tình cũ, một kẻ bội bạc thử hỏi chồng bạn có chịu đựng được không, bạn thử đặt vào vị trí của chồng bạn xem thế nào. Đáng ra bây giờ bạn phải toàn tâm toàn ý với chồng để cảm ơn anh ấy,thì cả ngày bạn mù quáng tơ tưởng đến người tình. Nói thật bạn cư xử như vậy thì đáng giận hơn là đáng thương, tôi nghĩ chẳng người đàn ông nào chịu đựng nổi khi vợ mình suốt ngày nghĩ đến kẻ khác, mà nhất là kẻ đó quá bội bạc. Tốt nhất giờ bạn nên giữ gìn sức khỏe để sinh em bé và gắn kết tình cảm thật tốt với chồng bạn bây giờ, đừng làm anh ấy thất vọng và chán chường nữa.
Lốc Xoáy đã bình luận
Bạn 24 và tôi cũng 24. Cuộc đời tôi cũng có những điều bất hạnh nhưng có lẽ sự bất hạnh giữa 2 chúng ta không hề giống nhau. Tôi chỉ mong bạn hãy tỉnh táo vì giây phút này bạn cần nghĩ đến đứa con. Hãy mạnh mẽ lên và đừng vội vàng nghĩ đến việc chết. Chết có thể rất đơn giản cho mình nhưng sẽ k thể đơn giản cho những người yêu thương mình. Tôi nghĩ giờ bạn nên xác định lại cuộc sống của mình. Giờ bạn đã có chồng hãy toàn tâm toàn ý sống vì người ấy đừng để những vương vấn của mối tình đã qua làm ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn. Hãy xóa bỏ những ký ức cũ và sống thật tâm cho gia đình hiện tại. Tôi vẫn tin chồng bạn là người tốt vì đã có thể chấp nhận việc che chở cho bạn. Hãy cố hiểu anh ấy và sống vị tha hơn. Tôi hy vọng khi đứa trẻ ra đời nó sẽ là bước ngoặt thay đổi suy nghĩ của bạn. Hãy cố gắng lên. Cuộc sống sẽ mỉm cười với những ai biết trân trọng nó.
ngọc anh đã bình luận
tôi thật sự thông cảm với bạn, nhưng hành động của bạn tôi k đồng tình chút nào. Những sai lầm cứ nối tiếp nhau. Tôi chủ quan nghĩ vậy. Bạn đã 24 tuổi, có việc làm, bạn có thể làm chủ cuộc sống của mình cơ mà. Tôi không khuyên bạn bỏ chồng, nhưng liệu bạn và con của bạn có được hạnh phúc. Dù chồng bạn có tốt đến thế nào thì cái cốt yếu cũng là ở bạn. Bắt đầu lại k bao giờ là quá muộn, cái chính là bạn có đủ nghị lực và quyết tâm. Thân!
tuan anh đã bình luận
ok
trannhat đã bình luận
ban hay~ binh tinh lai di hay nghi cho dua be dung co ma nghi quan? dua’ be’ no ko co toi j ca? ban hay sinh no ra va nuoi day no len nguoi con ve phan chong cua ban a ta doi su voi ban nhu the la ko dc minh tinh rang ong troi ko bat cong voi ai ca? nguoi ta dc cai nay nhung cung mat di cai khac ban hay vui ve va lac quan len sorry nhe ko dow dc phan men viet key
trâm đã bình luận
bạn đã sai rồi đấy, hãy dừng lại đi, đó là một người đàn ông không dễ kiếm đâu, bạn hãy nói chuyện 1 lần với chồng và hãy chứng minh cho anh ấy thấy bạn đã hoàn toàn là của anh ấy cả thể xác là tình cảm . hạnh phúc nằm trong tay bạn đó.
hue đã bình luận
trog chuyen nay e thay chi la nguoi co loi .chu ko phai la chog chi .a ay da thuog va cuoi chi .ma c con nho nguoi cu .
thi chong c phai tuc chu ..c nen bo qua khu .ma sog that sog ben chog c .e chuctim lai hanh phuc.
Thanh Ngọc đã bình luận
Mình đọc bài viết này http://hanhphucgiadinh.vn/20988/toi-la-nguoi-vo-do/
Hình như là cùng tâm sự của chị đó
Mình thấy đó là 1 người đàn ông luôn tỏ vẻ cao thượng nhưng bản chất lại vô cùng ích kỷ