Khi tôi còn chưa có ý kiến gì thì mẹ đã chạy đến tát cho vợ tôi một cái cháy má vì tội “láo quá dám cãi lại mẹ chồng”. Sau đó là những ngày u ám với gia đình tôi.
Tôi năm nay 30 tuổi, đã lấy vợ được 3 năm. Mới 3 năm kết hôn mà giờ tôi thấy mệt mỏi, chán nản vô cùng khi phải đứng trước hai người phụ nữ tôi yêu thương nhất là mẹ và vợ.
Phải nói thật rằng tôi rất áy náy với vợ vì tôi biết em còn khổ hơn tôi nhiều. Trước hết tôi xin kể đầu đuôi câu chuyện của nhà mình để mọi người hiểu và cho tôi lời khuyên hữu ích.
Tôi là con trai một trong một gia đình khá giả. Vì là con một nên tôi được bố mẹ chăm chút từng ly từng tý. Ở quê, tôi chẳng khác nào một công tử nhà giàu như ở thành phố vậy.
Tuy bố mẹ rất quan tâm chăm sóc và chiều chuộng nhưng tôi cũng rất nghiêm khắc với bản thân mình. Bố mẹ tôi cũng rất nghiêm khắc với con cái, đặc biệt là mẹ tôi.
Mẹ thường nói với con trai rằng, mẹ chỉ có một mình tôi nên tôi phải là niềm tự hào của mẹ. Mẹ chăm chút tôi. Tôi chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là học và học thật giỏi.
Tôi chẳng có nổi một đứa bạn thân vì bố mẹ tôi thường cho rằng chúng thật ngu dốt và bẩn thỉu. Từ nhỏ tôi đã ý thức được bố mẹ hy sinh vì con rất nhiều nên tôi phải cố học giỏi. Nhưng nói thật, tôi cũng rất sợ bố mẹ mình.
Nhất là mẹ tôi, bà rất chanh chua, ghê gớm. Ở nhà tôi, mọi việc lớn nhỏ trong gia đình hầu như mẹ quyết hết. Còn bố con tôi chỉ biết làm theo.
Chẳng phụ công bố mẹ, tôi đỗ vào một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội. Tôi biết bố mẹ rất tự hào về tôi. Tôi lên đường đi học nhưng vẫn chịu sự quản lý ngặt nghèo của mẹ.
Mẹ thường khuyên nhủ tôi học hành và cấm được chơi bời, yêu đương khi còn đi học. Tôi vẫn là cậu bé ngoan chỉ biết cặm cụi học. Lên năm thứ 2, tôi tình cờ gặp lại em – cô bé cùng quê, học dưới tôi một lớp.
Em rất xinh xắn, vui tính và đáng yêu. Tôi đã yêu em ngay từ lần đầu gặp mặt. Tôi biết em có rất nhiều người theo đuổi nhưng chẳng hiểu sao em lại chọn tôi – một người không có gì nổi bật trong đám con trai.
Em nói tôi hiền và thật thà. Chúng tôi yêu nhau được một thời gian thì mẹ tôi phát hiện. Bà ra sức ngăn cản vì cho rằng đang đi học mà yêu đương sẽ không học tập tốt.
Bà còn khóc lóc lo cho tương lai của tôi. Tôi hứa với mẹ việc yêu sẽ không ảnh hưởng gì đến việc học. Chúng tôi yêu nhau lén lút cho đến lúc tôi ra trường.
Mẹ bắt tôi bỏ người yêu về quê. Bà xin cho tôi vào làm việc tại một cơ quan nhà nước ở tỉnh. Tôi còn rất yêu em nhưng đành nói lời chia tay vì mẹ. Em cũng quá mệt mỏi vì sự cấm đoán này nên đồng ý.

Tôi về tỉnh làm mà trong lòng vẫn nhớ em. Tôi cũng biết em còn yêu nhiều nhưng giận tôi lắm. Một thời gian, tôi biết tin em đã vượt qua khó khăn sau ngày ra trường và đã tìm được một công việc tốt ở Hà Nội.
Tiếp nữa, tôi cũng biết em đã có người yêu mới. Tôi nhận ra bản thân vẫn yêu em rất nhiều nên quyết bằng mọi giá không để mất em. Tôi đã rất vất vả để thuyết phục mẹ và lấy lại tình cảm của em.
Kế hoạch của tôi thành công ngoài mong đợi vì gia đình em rất quý tôi. Mẹ em thường động viên em bỏ người yêu mới quay lại với tôi (vì quê anh người yêu mới ở quá xa). Sau một thời gian thì em cũng tha thứ cho tôi.
Em theo tôi về tỉnh làm, bỏ lại nỗi đau cho người yêu mới. Tôi hả hê lắm vì đã có được em nhưng không ngờ đã làm em khổ từ đây.
Mẹ tôi ngay từ đầu đã không thích em nên khi em về làm dâu bà ra sức xoi mói em đủ thứ. Em cũng đoảng nên dù không ở cùng với bố mẹ (chúng tôi thuê nhà ở tỉnh, cuối tuần mới về) nhưng lúc hai vợ chồng về nhà thì không khí rất căng thẳng.
Thật ra những điều mẹ nhắc em không sai nhưng cách nói của mẹ thì thật khó nghe. Tôi không dám ý kiến những lúc như thế. Bởi từ nhỏ tôi đã quen với việc lúc bố mẹ nói, con cái cấm được ý kiến dù đúng hay sai.
Và mỗi lần từ quê lên thành phố, em lại khóc lóc nói tôi thậm tệ. Một thời gian sau em mang bầu nhưng mẹ vẫn giữ thái độ đó với em. Có lần thấy mẹ nói vợ quá lời, tôi có ý kiến.
Bà lập tức làm ầm ĩ lên bảo tôi láo, dám bênh vợ. Bà khóc lóc, tôi lại cuống lên xin lỗi mẹ. Đến lúc chờ mẹ bình tĩnh, tôi có phân tích nhưng mẹ vẫn cho rằng bà làm thế là đúng, bà có quyền được như vậy.
Bà còn nói với tôi: “Mẹ chỉ có một, còn không có vợ này thì lấy vợ khác. Từ sau mà dám bênh vợ thì mẹ từ mặt, đừng có bất hiếu”. Tôi cũng rất thương vợ nhưng không biết làm thế nào mà chỉ biết khuyên cô ấy bỏ qua cho mẹ hoặc rồi bà sẽ hiểu.
Bố tôi thì cho rằng chuyện đàn bà tốt nhất là không nên can thiệp. Nhưng mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu đến đỉnh điểm khi em sinh con và mẹ tôi lên chăm cháu.
Có ngày tôi đi làm về chưa kịp nghỉ thì hết mẹ khóc lôi vào phòng riêng nói vợ ở nhà hư đốn lại đến vợ khóc lóc nói mẹ quá đáng bắt nạt em. Tôi đến khổ sở và mệt mỏi vì hai người phụ nữ yêu quý của mình.
Mâu thuẫn được cải thiện đôi chút khi vợ tôi đi làm trở lại còn bà ở nhà chăm cháu. Nhưng một lần cháu ốm, bà thì muốn chữa theo cách của bà. Còn vợ tôi cãi lại cho là phản khoa học.
Khi tôi còn chưa có ý kiến gì thì mẹ đã chạy đến tát cho vợ tôi một cái cháy má vì tội “láo quá dám cãi lại mẹ chồng”. Sau đó là những ngày u ám với gia đình tôi.
Vợ tôi rất hận bà vì cái tát đó. Còn bà thì bỏ về quê lu loa con dâu mất dạy và bắt tôi bỏ vợ. Những ngày sau đó vợ tôi thuê người trông con và coi tôi như người thừa trong nhà.
Một lần vô tình tôi nhìn thấy cuốn sổ da nhỏ em để trong ngăn bàn. Tôi tò mò nên mở ra đọc. Mắt tôi nhòe đi khi đọc những dòng tâm sự của em về sự hối hận khi lấy tôi – một người chồng nhu nhược yếu đuối đã không che chở bảo vệ được cô ấy.
Em còn nói rất hối hận vì đã bỏ người yêu hết lòng vì cô ấy để quay lại với tôi. Giờ em chỉ ước thời gian quay trở lại…
Tôi mệt mỏi quá, mọi người hãy cho tôi lời khuyên làm sao để hai người phụ nữ tôi yêu có thể hòa hợp được với nhau
Mộclan đã bình luận
Anh hãy sáng suốt nếu không muốn mất vợ và con vì tôi đã trải qua hoàn cảnh giống hệt vợ anh. Nhưng người đánh tôi không phải là mẹ chồng mà là chồng tôi. Hết đời này tôi cũng căm hận anh ta.Việc a báo hiếu bố mẹ và không đông ý để mẹ anh can thiệp vào gia đình nhỏ của mình là khác nhau. Anh đừng để mẹ mình cái gì cũng can thiệp nữa. Giống như gia đình tôi thì không thể cứu vãn nổi.Chúc anh và gđình nhỏ của mình sớm bình yên!
luyến đã bình luận
đầu tiên thật thấy buồn cho hoàn cảnh của anh nhưng lỗi ở đây đầu tiên là do mẹ anh đã tiêm vào đầu anh những giáo huấn lỗi thời, còn anh được ăn học nhưng đúng là không óc lập trường, mẹ là mẹ mình không thể bất hiếu nhưng anh cũng có uan điwmr của mình, bây giờ mà có 1 bà mẹ chồng như thế thì chắc chắn không ai chịu được, bạn nên có ý kiến của mình rồi tìm cách cải thiện mối quan hệ này nhưng bạn không làm mà cứ để nó giống như giọt nước làm tràn ly. Còn vợ của bạn cũng pahir hiểu cho cô ấy lấy chồng mà như vậy thì cũng buồn và tủi thân vô cùng vì rằng đã lấy chồng thì bao giòe người chồng cũng là chỗ dựa cho mình, nhưng bạn đã không thể bảo vệ cô ấy, thì tất nhiên cô ấy có suy nghĩ như vậy cũng là lẽ thường mặc dù có quá đi chăng nữa
bạn hãy cố gắng tìm hiểu lại và cải thiện mối quan hệ này nhé
chúc sơm bình yên
chỉ là giấc mơ đã bình luận
Một người chồng nhu nhược, một người mẹ chồng phong kiến và phải nói là ác độc. Không ưng người ta thì nói toẹt ra cho người ta đỡ khổ lại còn cố đấm để con mình vui rồi hành hạ người ta kiểu đó. Lấy vợ mà không che chở được cho vợ thì đừng có lấy. Tôi mà là chị ấy tôi thà vác tấm phản về nhà còn có cái che nắng che mưa. Anh hỏi bố mẹ chi ấy xem, có thể từ khi sinh ra bố mẹ chị ấy chưa tát chị ấy bao giờ đâu. Tôi mà là chị ấy tôi hận cả nhà anh. Là một người chồng người cha mà phát biểu “Chuyện đàn bà không nên can thiệp” Nên mãi bị vợ chỉ huy chẳng sai tẹo nào.
Thuy Dung đã bình luận
Dieu dau tien toi muon noi voi anh tuy rang anh la nguoi con co hieu nhung anh da sai.anh can phai co mot lap truong vung chac chu.dung vi me ma cung chang vi vo ma hay vi cai dung cai sai cua moi viec xay ra.vo anh dung la qua toi nghiep.tu khi yeu va lay anh dung la co ay qua kho.anh nhu nhuoc that,neu nhu anh bao hieu nhu vay voi me ma lai lam kho vo nhu vay thi gd nho cua anh se som tan ra thoi.me se ko bao gio tu bo con dau anh nhung vo thi co the do.hay biet luc nao dung ve phia vo va luc nao dung ve phia me,dung bao gio im lang nhu anh cua ngay qua nua se lam kho vo anh lam do.co ay da thiet thoi khi yeu anh roi.hay biet lam sao de giu lay hp be nho truoc khi chua muon.hay de cuoc song vo chong anh ko co su can thiep cua bo me nua.phai song la mot gd rieng ko phu thuoc va ko ai co the ep buoc hay bat phai the nay the no nua.hay giu lay vo anh co ay that dang thuong
tram đã bình luận
phan doi anh
Nhung_nd đã bình luận
hoan canh cua em khong den muc cang thang nhu gia dinh anh chi nhung su can thiep cua bo me chong qua sau vao gia dinh nho cua em da lam cho cuoc song cua vo chong em gap nhieu trac tro. em da phai co chiu dung de cho den ngay duoc ra o gieng. em cung dang hoi han vi chot lay mot nguoi chong giong het nhu anh. em cung tuc bao voi chong rang: sai lam lon nhat cua anh la lay vo de co gia dinh rieng, dang le anh cu song voi bo me ca doi de lam mot nguoi con hieu thao. em cung dang phai dau tranh rat nhieu de lam thay doi quan niem cua chong em . mong anh suy nghi va co nhung hanh dong dung dan de giu gin hanh phuc gia dinh
lehuyen đã bình luận
po tay voi cach xu su nhu nhuoc cua anh chong nay
hoangyen đã bình luận
Tôi thâý vợ anh cũng rất yêu anh đó. Nhưng tại vì cô âý cảm thâý quá cô đơn,quá đu khổ. đáng lẽ anh là chồng cô âý thì anh phải biết bao vệ và che chở cô âý chứ? Nhưng đằng này anh lại để một mình cô âý phải đối mặt vơi mẹ anh, mà có phải anh không biết tính khí của mẹ anh đâu. Sống trên đơì thì đứa con nào cũng muốn làm tròn chữ hiêú với cha mẹ mình,nhưng anh thử nghĩ xem ai sẽ là ngươì sống vơí anh đén hết cuộc đời này, ngươì đó không phải là mẹ anh, không phải là cha anh và cũng không phải là con anh,mà chính là vợ anh – ngươì đang rất đau khổ vì anh. Anh hãy làm một điểm tưạ vững chắc cho vợp mình đến suốt đời để cô âý không còn cảm giác cô, buồn tủi như bây giơ nữa. Tôi biết anh đã phải rất cố gắng mơí giữ cô âý ở lại bên mình. Hãy biến sự lưạ chọn của cô âý khi lâý anh là đúng đắn, đừng để cô âý thâý hôí hận vì đã lâý anh. Chúc anh sớm tìm lại đươc hạnh phúc gia đình
nguyenthiha đã bình luận
hainguoi dan ba la the nay sao .fai cong nhan doi voi mot ke bat tai va nhu nhuoc nhu anh ta thi cung dung thoi,kho than cho ke ko dam hy sinh cho tinh yeu cua chinh ban than minh .va cung dang oan trach no me vo tam va wa dang kia .cs cua con cai la dieu wan trong ai cung mong muon dc song trong tinh yeu thuong nhung neu ko co su can thiep wa dang cua bo me thi con cai dau co fai dau kho va fai tan dan se nghe nhu vay chu
Huyền Trâm đã bình luận
Những gì vợ anh viết trong nhật ký là những suy nghĩ của tất cả phụ nữ khi ở trong hoàn cảnh của cô ấy. Đặc biệt là khi phụ nữ đang mang thai và sau khi sinh càng được chăm sóc về tinh thần.
Anh nên nhờ sự giúp đỡ của người lớn để thay đổi dần suy nghĩ của mẹ anh và anh hãy gợi ý cho bà về vị trí cùng vai trò quan trọng của con anh đối với người mẹ như anh đối với mẹ. Bà yêu nhất là anh, đó là điểm mạnh của bà vì sự hy sinh lớn lao nhưng đó cũng là điểm yếu nhất của bà, anh hãy tự tìm cách để giải quyết vấn đề đó.
Về vợ anh nên thường xuyên quan tâm và chăm sóc cô ấy hơn. Không nói nhiều mà hãy hành động thật nhiều, dù mẹ sai nhưng anh vẫn không tránh liên đới. Bằng tấm lòng yêu thương của anh đối với vợ con thì cô ấy mới vơi lòng u uất.
Chúc gia đình anh hạnh phúc!
oanh lê đã bình luận
Tôi muốn biết cảm nghĩ của anh khi đọc nhật ký của chị, là người chồng đã từng dành chị từ tay người khác mà giờ đây lại để cho vợ mình viết lên những dòng đó? có lẽ đàn ông các anh không bao giờ biết cảm xúc khi cầm bút và làm bạn với cuốn sổ vô tri vô giác đâu nhỉ? chị cũng không dám cho bố mẹ đẻ biết vì chị là người con có hiếu không muốn cha mẹ mình buồn lòng đâu, đọc bài của anh mà sao tôi hận anh quá, hận anh giống như vợ anh vậy.Gieo yêu thương thì hãy đủ bản lĩnh để giữ yêu thương nhé