Chia tay, theo người khác chắc là như thế. Nhưng mẹ tôi thì “không được, không bao giờ cho phép, nó không bao giờ là đứa con gái như thế, hai đứa chỉ được bỏ nhau nếu vợ con muốn”.
Đối với một người đàn ông tuổi ba mươi, tôi có tất cả: gia đình, sự nghiệp. Vậy mà mỗi khi nằm xuống, tôi chỉ ước ngủ mà không phải dậy nữa. Bác sĩ bảo tôi bị trầm cảm, rối loạn thần kinh. Tất cả đều do nhu nhược, tôi là một con gà công nghiệp. Thiên hạ họ nói tôi như thế.
Đời là bể khổ, Phật đã dạy như thế, nhưng ai nói tôi khổ. Tôi được bố mẹ nuôi ăn học đàng hoàng, ra trường làm việc ở thành phố, cưới vợ, làm nhà cho, giao chìa khóa ở riêng. Vậy mà mỗi khi nằm xuống, tôi chỉ ước ngủ mà không phải dậy nữa.
Lớp tám, tôi và em học chung trường, cùng khối. Đối với bọn con trai tụi tôi lúc ấy, em là một cô gái Bắc chính hiệu, ngoan hiền, lễ phép. Chúng tôi đã thách nhau ai quen được em và tôi đã chiến thắng. Tôi và em quen nhau từ đó.
Rồi chúng tôi cùng vào đại học, và cũng chính ở tuổi hai mươi chín chắn, tôi nhận ra rằng tình cảm tôi dành cho em không phải tình yêu. Nhưng bố tôi tuyên bố “nếu mày không lấy nó thì tao không bao giờ cưới cho mày một người con gái nào khác”.
Vì nhu nhược, tôi nghe lời bố vẫn tiếp tục quen nhau cho đến khi ra trường, đi làm và lấy nhau, mặc dù lúc ấy tôi đã đem lòng yêu một người con gái khác.
Và mọi chuyện tồi tệ bắt nguồn từ cuộc hôn nhân sai lầm ấy. Trước khi cưới, tôi đã rủ em đi thành phố Hồ Chí Minh, đến một trung tâm tư vấn hôn nhân gia đình, nghe họ tư vấn xem thử rơi vào hoàn cảnh của em và tôi thì có nên lấy nhau không, nhưng em và cả gia đình em không chịu. Nhưng điều đó cũng đủ để làm gia đình em hiểu rằng “tôi không yêu em”.
Tuy vậy, vì nghe lời gia đình, em vẫn đồng ý lấy tôi . Bởi với gia đình em, tôi là mẫu đàn ông lý tưởng.
Cuộc sống đối với chúng tôi ngay từ những ngày đầu đã là một địa ngục, có lẽ cũng vì tôi không yêu em và bởi em là một cô gái quá hời hợt, giả tạo. Cái vẻ ngoan hiền, lễ phép của một cô gái Bắc ngày nào đâu rồi, thay vào đó là một tiểu thơ Vườn luôn được gia đình bao bọc và bênh vực.
Mỗi lần giận dỗi là em bỏ về nhà bố mẹ đẻ ở. Một tuần, em đợi tôi qua đón, tôi không bao giờ. Hai tuần, em lại tự khăn gói quay về. Cái điệp khúc ấy cứ lặp đi lặp lại riết rồi tôi cũng thấy quen. Đôi khi tôi còn cảm thấy vui. Cuộc đời như một sân khấu hài mà ở đó tôi và em vừa là diễn viên, vừa là khán giả, để thiên hạ xem và họ chê cười.
Mỗi lần đi làm xong là tôi chẳng muốn về nhà. Nhà to, đẹp mà với tôi nó như một địa ngục. Có lúc tôi chẳng hiểu nổi mình, phải chăng tôi đứng núi này trông núi nọ, phải chăng tôi sướng quá hóa rồ.
Điều tệ hại nhất với tôi là bố mẹ tôi và theo thiên hạ đều nghĩ tôi là người như vậy. Nhưng riêng với tôi, tôi không muốn ở trong cái thiên đường ấy. “Mình chia tay em nhé”. Em: “Không” và bố mẹ hai bên càng tuyệt đối không. Và rồi tôi cũng “không”. Tôi nhu nhược, tôi là một con gà công nghiệp. Tôi đau đớn, tôi xót xa nhìn cuộc đời không lối thoát của mình.
Cãi vã, đó là điều tất yếu, nhưng chúng tôi vẫn có con nhưng điều tồi tệ nhất là em lại nghe lời mẹ đẻ bỏ đi đứa con, đơn giản vì theo mẹ em đứa bé và chúng tôi không hợp tuổi.
Và tôi trở lên đổ đốn, tôi hay nhậu nhẹt say sưa và tôi thừa hiểu chẳng người đàn bà nào chấp nhận được điều đó, nhưng điều quan trọng nhất là tôi cực kì đau đớn, dằn vặt và xót xa khi nhận ra mình đã đánh mất chính mình.
Rồi cái điều tồi tệ nhất mà không bao giờ tôi có thể tưởng tượng ra đã đến, tôi bắt quả tang em đang trong khách sạn với một người đàn ông khác. Thế là hết, không ồn ào, không đánh đập, không cãi vã.
Tôi tự hỏi thế gian sao lại sinh ra một con đàn bà như thế, nhưng không, phải nói cho đúng là thế gian có biết bao người đàn bà, tại sao tôi lại đi lấy một người đàn bà như thế. Lỗi tại tôi.
Chia tay, theo người khác chắc là như thế. Nhưng mẹ tôi thì “không được, không bao giờ cho phép, nó không bao giờ là đứa con gái như thế, hai đứa chỉ được bỏ nhau nếu vợ con muốn”.
Trời ơi! Trước mặt mẹ tôi và trước mặt mọi người, em luôn tỏ ra ngoan hiền một cách kinh khủng, mọi người đâu có biết rằng sau khi đóng cửa nhà, chỉ còn tôi với em thì em đối xử với tôi như thế nào.
Đôi khi tôi cương quyết nhưng chỉ cần mẹ lên huyết áp, ngất vào bệnh viện là thằng đàn ông trong tôi lại chùng xuống. Và chúng tôi lại tiếp tục chung sống mà hành hạ nhau. Cuộc đời sao mà đau đớn quá.
Cuộc sống trước đây đối với tôi đã là một địa ngục, bây giờ mọi nó còn tồi tệ hơn. Tôi không thể chịu đựng được mỗi khi em mua một chiếc quần lót mới và đứng trước gương săm soi, ngúng nguẩy bởi những ngày trước khi tôi bắt quả tang em ngoại tình, em cũng vậy.
Tôi không thể chịu được cảnh em đứng trước gương trang điểm, chưng diện ra đường một mình mỗi khi buổi tối. Đôi khi tôi buột miệng hỏi: “em đi đâu đó”. “Đi với trai, với thằng này thằng kia”. Trong đầu tôi buột lên tiếng chửi thề, nhưng tôi im lặng, uất ức dồn nén. Tôi đã không bao giờ nhắc lại chuyện xưa, vậy mà em còn thường xuyên lôi chuyện cũ ra xóc xiểm, hành hạ tôi.
Tôi thấy mình nhục ghê gớm. Ra đường tôi không bao giờ dám nhìn lên vì sợ chạm mặt người quen. Lên cơ quan, tôi sợ những ánh mắt của đồng nghiệp. Đi nhậu, tôi luôn lảng tránh, bởi vì tôi biết ở bàn nhậu đề tài trai gái, tình dục luôn nóng hổi nhất và cũng bởi tôi sợ uống, nếu say tôi dễ trở lên xấu tính bởi những uất ức bị kìm nén.
Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn say, bình thường khi say thì không có chuyện gì nhưng trong một lần say, vẫn những hình ảnh khó chịu ấy, vẫn những câu nói xóc xiểm thách thức ấy tôi đã lao vào em với tất cả nỗi uất ức dồn nén. Và em viết đơn kiện tôi.
Thôi, như thế là đủ rồi, mình chia tay, chia tay trong nhẹ nhàng, chia tay để sao mà vô tình ra đường gặp nhau mình vẫn còn chào nhau, đừng làm đau lòng bố mẹ, đừng hành hạ nhau nữa em nhé.
Và em vẫn “Không”.
“Em! Hãy cho anh được tự do!”
chỉ là giấc mơ đã bình luận
@@. Anh nhẽ ra phải là siêu nhân mới đúng.
ha lan đã bình luận
Tat ca la tai a.ngay tu dau da la do a.do a nhu nhuoc.yeu nguoi ta chan roi noi chia tay thi ai nguoi ta chiu.nhung neu a cuong quyet thi ko bo me nao ep duoc.neu luc dau a ko lay vo a thi sau nay chac chan bo me a van phai cho a lay vo.bo me doa vay ma a cung nhu nhuoc lam theo.roi khi lay nhau roi lai ko chiu vun ven hp.chi biet trach,oan.neu a song co trach nhiem thi a da ko vay.chinh the vo a moi chan,moi ngoai tinh va co tinh cho a biet de tra thu a.a noi co ay gia doi nhung toi nghi cung vi a ma co ay tro nen nhu vay.co ay cung co loi nhung thay vi trach moc co ay a nen xem lai minh da xung la nguoi chong chua.
luyến đã bình luận
anh đúng là như vậy thì gọi gì là cuộc sống nữa, mà sao cô ta không chia tay cho thoải mái
anh cứ mặc cô ta, loại đàn bà ấy không có gì phải đắn đo suy nghĩ, cái đuôi trong bọc lâu ngày cũng lòi ra mà