Sau lần ra mắt ấy, chị còn được nghe nhiều lần trách móc của mẹ chồng qua người yêu nào là: “sao mẹ ốm mà nó không vào thăm mẹ”, “muốn làm dâu thì phải thường xuyên quan tâm đến mẹ chứ”, “cả tháng chẳng thấy nó gọi điện cho mẹ gì hết”… còn rất nhiều sự trách móc tương tự như thế.
Đã hơn 2 năm làm con dâu của mẹ, nhưng cái cảm giác lần đầu về ra mắt với chị vẫn như mới hôm qua. Hôm ấy, đúng vào ngày chủ nhật anh đèo chị bằng xe máy đi một chặng đường dài từ Hà Nội về Thanh Hóa. Vừa từ trên xe bước xuống, cái cảm giác sau hơn nửa ngày đi đường làm chị đau ê ẩm toàn thân.
Mặc dù vậy chị vẫn phải gắng nở một nụ cười thật tươi để chào cả nhà. Mẹ chồng tương lai mặc chiếc áo dài sang trọng, mái tóc đen được kẹp gọn gàng. Bà lên tiếng:
– Vào nhà đi cháu. Đi đường xa chắc mệt lắm đúng không? Dũng đưa bạn ra giếng rửa mặt cho tỉnh đi con.
– Vâng cháu cảm ơn bác ạ!
Chị lững thững xách đồ vào nhà, rồi theo anh ra giếng tắm gội cho sạch bụi đường. Chị ghé tai thì thầm với anh rằng mệt lắm rồi muốn được ngủ một chút. Vậy là chị lên giường làm một giấc ngon lành. Khi tỉnh dậy thấy mọi người đang nhỏ to ở phòng ngoài. Mẹ chồng tương lai có vẻ nhăn nhó:
– Ông nhìn con bé này thấy thế nào? Sao tôi trông nó cứ sao ấy, chẳng nữ tính gì hết. Tóc thì vàng, quần áo mặc chẳng ra sao. Không biết thằng Dũng nó ưng ở điểm gì không biết?
– Thôi, bà để ý con bé vừa phải thôi chứ. Bây giờ thanh niên nó hiện đại rồi không còn cổ hủ như bà nữa đâu. Bà suốt ngày xem tivi mà chẳng nhận thức được vấn đề của xã hội hiện nay gì cả. Chưa đâu vào đâu mà bà đã có ác cảm với con bé rồi, phải bình tĩnh xem tình hình diễn biến thế nào chứ?

– Bố chồng tương lai phản hồi.
– Thì ông thấy đó, vừa về đến nhà mình chưa kịp nói chuyện với ai đã lăn ra ngủ rồi. Con gái gì mà nhận thức kém thế không biết?
– Bà đúng là chẳng tâm lý chút nào, con gái đi cả gần ngày đường bằng xe máy về đây nó không ngất ra là may lắm rồi, cháu nó mệt thì phải để nó nghỉ đã chứ.
– Đúng đấy mẹ ạ, Hương đi đường mệt nên vừa nói với con là muốn được nghỉ chút cho lại sức, chiều sẽ thưa chuyện với bố mẹ sau – Dũng phân bua với mẹ.
– Thôi, bố con ông chẳng có con mắt nhìn người gì hết. Để rồi xem đấy… Thế là bà bỏ qua nhà bác hàng xóm chơi cho tới chiều tối mới về.
Nghe được câu chuyện chị thấy thoáng buồn vì mình đã phải nói dối bố mẹ là đi nghỉ mát với công ty để vào thăm gia đình anh, vậy mà ấn tượng đầu tiên lại như thế này đây. Chị tự nhủ, mình phải khẳng định mình ngay từ lần ra mắt đầu tiên mới được.
Sau khi ngủ dậy chị chủ động hỏi anh về bữa tối, rồi cùng anh đi chợ trực tiếp mua đồ cho chiến dịch ra mắt đầu tiên. Sau gần 2 giờ đồng hồ thì bữa tối được hoàn thành, mọi thứ sẵn sàng “khai cuộc”. Suốt quá trình chế biến các món chị luôn được ánh mắt dõi theo của mẹ chồng tương lai.
Bà nhất định không chỉ bảo một chi tiết nào hết. Chị vừa làm vừa thầm nghĩ “may mà mấy món này mình được mẹ bày cho thành thạo rồi, chứ không hôm nay có mà đứt gánh giữa đường”.
Chị đang nóng lòng chờ mọi người nhận xét thì cô em gái út đang học lớp 3 lên tiếng đầu tiên.
– Ôi! Chị Hương cừ thật, nấu canh chua ngon hơn cả mẹ em nấu. Mai chị bày cho em cách nấu với nhé.
– Còn bố thấy món gỏi ngó sen này uống rượu đúng là rất hợp.
Cả nhà cùng cười, Dũng nhìn chị hài lòng, còn mẹ chồng tương lai vẫn lặng lẽ ăn mà không cười, cũng chẳng phản ứng gì hết.
Sau lần ra mắt ấy, chị còn được nghe nhiều lần trách móc của mẹ chồng qua người yêu nào là: “sao mẹ ốm mà nó không vào thăm mẹ”, “muốn làm dâu thì phải thường xuyên quan tâm đến mẹ chứ”, “cả tháng chẳng thấy nó gọi điện cho mẹ gì hết”… còn rất nhiều sự trách móc tương tự như thế.
Khi đó, chị chỉ nói với người yêu rằng: “Khi nào là con dâu, em sẽ biết cách làm tròn bổn phận, còn bây giờ em mới chỉ là bạn gái của anh, bởi vậy anh phải có cách bảo vệ em chứ…”.
Một năm sau, anh chị làm lễ cưới. Nhưng thật không may, sau ngày cưới được 2 tuần thì mẹ chồng bị cảm não phải đi viện cấp cứu. Qua cơn nguy kịch, mẹ bị liệt nửa người chưa thể đi lại ngay được nên phải ăn nằm một chỗ.
Là dâu trưởng nên chị phải gánh trọng trách chăm nom mẹ hàng ngày. Chị xin nghỉ việc ngoài Hà Nội về quê chăm mẹ, chị không dám có bầu vì muốn có điều kiện để chăm mẹ.
Mỗi lần thấy con dâu ngáp dài vì thiếu ngủ đôi mắt mẹ ngân ngấn nước. Phải mất gần 6 tháng trời, mẹ mới bình phục hoàn toàn. Hôm tự đứng lên được, bà đã ôm chầm lấy chị rồi nói trong nước mắt: “Con ơi, mẹ cảm ơn con! Hãy tha thứ cho mẹ về tất cả con nhé. Mẹ khỏi bệnh rồi, con nhanh cho mẹ được bế cháu nội nghe con!”. Chị ôm chặt mẹ chỉ biết khóc rồi gật đầu lia lịa mà không nói được nên lời.