Tôi thương anh nhiều lắm! Song, tôi biết, nỗi đau bị vợ bỏ sẽ chẳng thể kinh hoàng bằng việc anh phải chứng kiến cái chết của tôi. Vì thế, tôi đã chọn lựa nỗi đau nhẹ nhàng hơn cho anh. Tôi không muốn anh phải chấp nhận sự thực người vợ ngày đêm vai kề tay ấp đang dần rời xa cõi đời. Tôi mong, sau một thời gian, anh sẽ quên đi người vợ này để kiếm người mẹ tốt cho con chúng tôi.
Ngồi một mình nhìn qua cửa sổ thấy thành phố sầm uất, tôi thấy cuộc sống này sao đẹp thế. Có lẽ, tôi sắp phải chia lìa với sự sống này nên thấy mỗi giây mỗi phút trôi đi chớp nhoáng. Căn bệnh ung thư cổ tử cung quái ác khiến tôi đau buốt người. Giờ đây, tôi đã không còn gì, không chồng, không con. Tôi cô đơn, đau đớn, chán nản. Kết cục này do tôi chọn lựa bởi vì tôi không thể nhìn cảnh chồng đau khổ vì mất tôi vĩnh viễn.
Tôi năm nay 36 tuổi và có con gái vừa tròn 5 tuổi. Chồng tôi làm kế toán cho công ty may mặc xuất khẩu. Anh là người sống rất tình cảm. Dẫu lương không cao, song mỗi dịp như 8/3, 20/10 hay 14/2, anh đều nghĩ ra những món quà độc đáo tặng vợ. Đi làm về, anh thường vào bếp nấu cơm và bảo tôi đi tắm rửa nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Mọi việc vặt trong nhà, anh đều cùng làm với vợ. Anh bảo: “Cả hai vợ chồng cùng làm cho tình cảm”.
Cô con gái nhỏ của tôi thường véo von hát: “Ba ngọn nến lung linh. Thắp sáng một gia đình”. Nhưng cuộc sống có quá nhiều điều chẳng ngờ được. Một ngọn nến là tôi đã sắp bị tàn lụi dẫu rằng nến vẫn muốn cháy nữa, cháy mãi để gia đình yêu thương được ấm áp.
Một ngày, tôi cảm thấy bụng dưới đau quằn quại. Tôi uống thuốc giảm đau và nghỉ ngơi. Cơn đau dịu được một lúc rồi lại quặn lên. Một tuần sau, tôi tới viện khám. Sau một loạt xét nghiệm, bác sĩ kết luận tôi bị ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối. Tôi ngã rầm xuống đất khi nghe tin dữ. Đầu óc tôi hoang mang. Tôi không thể chết. Tôi túm chặt lấy vạt áo của bác sĩ cầu xin sự giúp đỡ. Bác sĩ tư vấn cho tôi phải nhập viện sớm để điều trị. Tôi nén lòng hỏi bác sĩ tỷ lệ thành công cho tình trạng bệnh của tôi. Ông ấy nói nhỏ: “10% – 15%”.
Về nhà, tôi thu xếp một số quần áo cần thiết, lấy hết tiền nhà để dành rồi để lại mẩu giấy cho chồng với dòng chữ: “Em đi công tác khoảng 2 tuần. Anh ở nhà chăm con nhé!”. Chính bản thân tôi cũng đang hoang mang, sợ sệt nhưng chồng tôi vốn rất nhạy cảm. Có lần, tôi bị sốt virut mà anh lo đến gầy cả người, đầu óc luôn nghĩ đến vợ. Điều này khiến anh đã làm nhầm chứng từ kế toán trên cơ quan. Anh đã phải đền 5 tháng lương vì sự nhầm lẫn đáng tiếc này. Thế nên lần này tôi không muốn chồng biết được tin xấu.

Qua hai tuần nằm nội trú ở viện, tôi được bác sĩ cho làm xạ trị. Tôi trở nên xanh xao, hốc hác. Người tôi ngày càng yếu đi. Nhìn những bệnh nhân xung quanh có người ra người vào chăm sóc, đôi lúc tôi cũng thấy tủi thân. Song nghĩ tới cảnh chồng con phải lo lắng vì mình, tôi đành nén lòng.
Bác sĩ điều trị cho tôi khuyên tôi nên trao đổi với gia đình vì tình trạng bệnh của tôi rất xấu, khả năng không may rất dễ xảy ra. Tôi nói với bác sĩ: “Tôi sống độc thân, không chồng không con”.
Tôi nén nước mắt gửi mail cho chồng. Tôi viết: “Bao lâu qua em đã dối anh. Không phải em đi công tác đâu mà em đã sang Pháp sống với người yêu cũ. Em xin lỗi, nhưng anh ấy mới thực sự là người em yêu. Anh hãy cố gắng nuôi con thật tốt, con còn nhỏ đáng thương lắm. Em gửi đơn ly hôn về cho anh rồi…”.
Tôi đã soạn đơn ly hôn và gửi qua mail cho cô bạn thân ở Pháp. Tôi cũng dùng photoshop để ghép ảnh của tôi với người yêu cũ đang ôm hôn nhau mặn nồng bên đất Pháp. Tôi nhờ bạn gửi đơn ly hôn và loạt ảnh đó từ Pháp về cho địa chỉ chồng tôi theo đường chuyển thư nhanh.
Tôi nhắn tin trên mail giục anh ký vào đơn ly hôn để tôi được tự do. Sau hai tuần chờ đợi, anh đã gửi lại tờ đơn ly hôn có chữ ký của anh. Tôi liên hệ với người bạn chơi thân với chồng. Anh ấy nói chồng tôi đang đau khổ lắm vì sự phản bội và ra đi chóng vánh của tôi. Tôi thương anh nhiều lắm! Song, tôi biết, nỗi đau bị vợ bỏ sẽ chẳng thể kinh hoàng bằng việc anh phải chứng kiến cái chết của tôi. Vì thế, tôi đã chọn lựa nỗi đau nhẹ nhàng hơn cho anh. Tôi không muốn anh phải chấp nhận sự thực người vợ ngày đêm vai kề tay ấp đang dần rời xa cõi đời. Tôi mong, sau một thời gian, anh sẽ quên đi người vợ này để kiếm người mẹ tốt cho con chúng tôi.
Mỗi ngày, tranh thủ những lúc không bị tiêm thuốc tê buốt da thịt, tôi đều viết nhật ký. Tôi mong khi con tôi lớn hơn, nó sẽ hiểu được tâm sự của tôi. Không phải tôi bỏ nó đi với người đàn ông khác, tôi chỉ không muốn 2 người thương yêu nhất của tôi phải chịu nỗi đau nhìn tôi rời xa cõi đời. Và có thể đến lúc đọc được cuốn nhật ký này, chồng tôi đã êm ấm bên vợ mới.
Tất cả mọi điều tôi làm lúc này đều là vì chồng vì con. Nỗi đau bệnh tật chỉ mình tôi gánh chịu. Thế là đủ, tôi không muốn chồng con phải khổ sở vì mình. Tôi đã đăng ký với bệnh viện về việc hiến nội tạng nếu tôi có chết đi. Bệnh viện sẽ có trách nhiệm mai táng cho tôi. Cuốn nhật ký này tôi sẽ gửi cho một người bạn thân thiết chuyển đến gia đình tôi sau mười năm nữa. Mọi kế hoạch được vạch ra tỉ mỉ trong đầu tôi.
Có lúc yếu lòng nghĩ lại, tôi sợ chồng con sẽ đau đớn, dằn vặt hơn khi biết sự thật này. Khi ấy chồng, con tôi sẽ cảm nhận gấp bội sự cô đơn, đau đớn của tôi. Lương tâm của 2 người sẽ bị day dứt trong khi tôi đã nhắm mắt xuôi tay từ giã cõi đời. Tôi bế tắc quá các bạn đọc mục Tâm sự ơi!
Cherry đã bình luận
Em à chị đọc xong bài của em thực sự chị cũng nghĩ nêu chị bị như em chị cũng sẽ hành đông như em bây giờ nhưng thực sự La hoàn toàn sai rồi em hãy nói sự thật với chông em và hãy đe cho chồng và con em được ở bên cạnh em những ngày cuối như vây em cũng an ủi chòng con em cũng an ủi nhiều còn nêu em để đến 10 năm sau chồng con em biết sự thật thêm một Lân đau nữa và còn nữa em hãy nghi tói cuộc sông sau khi em ra đi của chồng và con em như thế nào khi có vợ theo trai và mẹ theo trai về nhà đi em Việt thì dài lám nếu cần người nói chuyên em goi cho chi nhe 0988.032.032
Phương Thảo đã bình luận
Chào Chị!
Khi đọc những dòng tâm sự của chị em thấy chị là người phụ nữ cao cả luôn nghĩ cho người khác. Nhưng chị ơi làm như vậy không phải là đã tốt cho người khác đâu chị ạ, chị hãy đặt mình vào tâm trạng của họ và suy nghĩ xem nếu sau này họ mới thấy toàn bộ những việc chị làm thì họ liệu có sống tốt và vui vẻ không hay trong nỗi ân hận. Chị nên cho gia đình biết đi để sau này tất cả đều không phải ân hận.
em gái đã bình luận
Em đọc tâm sự của chị và nghĩ rằng chị ko nên làm như thế, chị cũng biết là có thể sau này khi biết đc sự thật, chồng và con chị sẽ dằn vặt đau khổ như nào, vậy sao chị còn làm như vậy. Theo em chị nên để cho mọi người biết sự thật, dù chỉ còn 1 chút thời gian bên nhau, nhưng hãy để chồng và con chị đc bên chị, để chồng chị được chăm sóc cho chị, như vậy sau này anh ấy mới có thể thanh thản để mà đón nhận 1 hạnh phúc mới, chắc chị cũng ko muốn chồng chị sẽ phải sống dằn vặt cả đời. Dù biết anh ấy sẽ rất lo cho chị khi biết chị bị bệnh, nhưng sẽ còn độc ác hơn nếu như chị bắt anh ấy sống như này, còn nếu chị đã quyết định dấu anh ấy thì hãy dấu vĩnh viễn, hãy cứ để cho anh ấy nghĩ chị đã ko còn tình cảm với anh ấy. Chị hãy suy nghĩ thật kĩ, hãy để chút thời gian còn lại bên cạnh chồng con mình, như vậy cả chị và chồng chị mới có thể thanh thản được. Cố gắng lên chị nhé !
dung đã bình luận
chị ợi em thương chị quá chị thật can đảm. em cũng đã có chồng và một con gái nên em hiểu tâm trạng của chị. tất nhiên là một người vợ yêu chồng một người mẹ yêu con gái tha thiết thì chùng ta không ai muốn những người mà chúng ta thương yêu phải đau đớn chứng kiến cảnh chúng ta rời xa cõi đời này . nhưng chị có nghĩ rằng người thân chúng ta còn đau đớn hơn khi phải chấp nhận là chúng ta đã bỏ rơi họ để đi theo người đàn ông khác không. tại sao chị hành động như vậy. làm như thế bản thân chị cũng khổ tâm và đau đớn lắm mà.mẹ em cũng bị ung thư và mất năm 2006 chị à, em gái em cũng mắc căn bệnh ấy và qua đời năm 2008. là một người con một người chị chịu hại lần mất mát như vầy em thâtj sự không còn nước mắt để khóc nữa. tuy mẹ và em gái mất đã khá lâu nhưng trong lòng em thì họ vẫn còn sống. em chỉ coi như họ đi du lịch hay đi lám xa mà thồi em đã ở bên mẹ em và em gái em những ngày tháng cuối đời điều đó cũng làm cho lòng em được thanh thản và bớt đau đớn hơn khi nghĩ về họ. bố em đã nhiều tuổi ông không đi bước nữa nhưng em cảm nhận được rằng thời gian đã làm cho ông nguôi ngoai dần, bố sống rất thanh thản vì bỗ đã làm hết sức có thể để giành lại vợ con mình từ tay thần chết, nhưng bố hiểu số phận đã an bài nên ông đành học cách chấp nhận.em nói ra đây đê cho chị hiểu rằng chị đã lầm khi gạt những người mình yêu thương nhất ra khỏi cuộc sống của mình khi mình cần họ nhất. như vậy chị vừa ích kỷ với bản thân mình lại vừa ích kỷ với bố con anh ấy. họ sẽ thế nào nếu biết được sự thật. chị có nghĩ cho con gái chị không? nó mới chỉ 5 tuổi thôi mà, liệu nó sẽ sống thế nào khi 15 năm năm nữa sự thật ” mẹ nó không phải bỏ bố con nó vì một người đàn ông mà vì mẹ nó quá thương bố con nó nên chọn cách ra đi” mà chị chôn chặt được lật lại. chị có nghĩ rằng đến lúc đó chị đã làm họ dau khổ gấp mấy lần không. còn nữa kúc con chị đi học bạn bé nó hỏi ” mẹ mày bỏ bố con mày theo trai hả ?” thì con chị sẽ thế nào? bởi 15 năm nữa con chị đã là một thiếu nữ 20 lam sao nó có thể chịu dựng được.đến lúc đó có khi nó lại hận chị vì đã để nó bị mang tiếng xấu vì có một người mẹ như chị trong suốt 15 năm thay vì hiểu và thông cảm cho chị. lý do chị đưa ra để giải thích cho việc làm của mình em thấy không dúng cho lắm. cho dù là chị mất hay chị bỏ chồng theo trai thì sớm muộn chồng chị cũng sẽ đi bước nữa, con chị cũng sẽ có mẹ kế mới không cần chị phải nhọc công như vậy. chị hãy cho mình và cho những người thân yêu của mình một cơ hội. việc của ngày hôm nay chớ để ngày mại chị ạ. biết đâu có chông và con gái ở bên chị lại có động lực kéo dài thêm sự sống. em hy vọng chị sẽ có suy nghĩ sáng suốt. em cầu cho chị gặp được phép nhiêm màu để chị có thể hạnh phúc bên người thân của chị
Kiwi đã bình luận
chị ơi, hãy nói cho chồng và con chị biết sự thật, nhé chị.
luyến đã bình luận
trời sao ông trời bất công vậy, chuyện mà như trong phim, chị hãy can đảm lên, anh ấy và con chị luôn bên chị vì vậy chị hãy cho họ cơ hội bên chị lần cuối đi, chị để 15 năm nữa làm gì chứ, lúc ấy họ càng cảm thấy có lỗi với chị hơn, hãy để họ bên chị
Vũ Mai đã bình luận
Đọc bài chị viết em đã khóc rất nhiều.Chị ơi chị thật can đảm nhưng em k đông ý cách chị làm anh ấy sẽ rất hận chị nếu như chị k cho anh ấy biết sự thật.Cố gắn vượt qua giai đoạn này,em là ng thân của người mắc bệnh ung thư và được chứng kiến nhiều cảnh nhưng cơn đau không có người thân bên cạnh khổ lắm.Chúc chị và gia đình sớm gặp lại nhau
hoa_oai_huong đã bình luận
chị ơi, đọc những dòng chị viết mà thương chị quá. em hiểu cảm giác của chị, em cũng đọc hết tất cả những cmt của những người khác đã viết. mọi người nói đúng đấy chị à. chị hãy để những người thân yêu bên cạnh chị, chị nhé! anh ấy yêu chị như vậy, nếu 10 năm nữa mới đc biết sự thật, anh ấy sẽ đau khổ suốt thời gian còn lại của cuộc đời. Dù căn bệnh quái ác đó đã chọn chị, nhưng chị đừng vì nó mà từ bỏ những yêu thương đang có, chị hãy trân trọng từng phút giây bên anh ấy, bên con gái 5 tuổi mà em đoán chắc xinh xắn như thiên thần của chị, cuộc sống có hàng ngàn điều diệu kì, chị đã có haiddieeuuf kì diệu đó_tình yêu của anh và con gái, thì tại sao lại không hy vọng đến điều kì diệu thứ 3? cuộc sống chỉ ngừng khi ta ngừng hy vọng, lạc quan đâu là của riêng ai? mạnh mẽ lên và cho bố con anh ấy biết sự thật chị nhé, họ đáng đc biết vì tình yêu họ dành cho chị.
nếu chị cần chia sẻ, hãy gửi email cho em, em luôn sẵn sàng lắng nghe chị. phamtrang313.ajc@gmail.com
phượng đã bình luận
chị hãy nói cho chông con biết sự thật. Đừng làm đau tất cả những người yêu thương chị bằng cái cách mà tự chị cho là hi sinh vì chồng con ấy. Chị đang ích kỉ lắm đấy chị biết không? Chị hãy để mình yêu và được yêu những ngày còn lại như thế mới công bằng cho gđ chị. Chị hiểu ko? Hãy cho anh ấy biết đi nếu không em sẽ rất ghét chị đấy.
hang đã bình luận
chị à, em dọc xong cảm thấy rất thương chị, em nghĩ chị ko nên làm như thế, chị lên để chồng con chị chia sẻ nỗi đau với chị, dù anh ấy có đau khổ như nào nhưng sẽ có lúc anh ấy nguôi ngoai, chứ nếu chị ko cho anh biết anh sẽ căm hận chị rồi đến lúc anh biết anh sẽ oán trách chính bản thân vì ko quan tâm tới vợ hơn, lúc ấy anh sẽ đau khổ gấp nghìn lần và hạnh phúc anh đang có sẽ có thể lại đổ vỡ. Hãy cố gắng trong những ngày cuối đời chị nhé, e chỉ dám chúc c hãy có những suy nghĩ sáng suốt hơn c nhé.
NaNa đã bình luận
Chào chị, trước tiên, thành thật chia sẻ với căn bệnh của chị. Tôi phần nào hiểu được cảm giác của chị lúc này vì tôi cũng vừa trải qua nỗi đau mất mẹ. Mẹ tôi cũng bị căn bệnh ung thư hành hạ rồi ra đi. Mẹ là tất cả với tôi, giờ, tôi như người tay trắng. Tôi nghĩ nếu chị thương chồng, thương con chị nên để họ biết vì cả chị và cả gia đình chị. Anh rất yêu thương chị nên những ngày cuối anh sẽ không đau buồn và để chị ra đi thanh thản. Chắc chắn chị cũng muốn bên cạnh cô con gái đáng yêu của mình những ngày này, đúng không? Hãy để cho những người yêu thương chị được chăm sóc chị, được bên cạnh chị, được chia sẻ cùng chị dù là ngắn ngủi.
Chúc chị sớm có được quyết đinh sáng suốt, hãy là một người chiến binh dũng cảm, chị nhé!
tram đã bình luận
chị à, dù có gặp hoàn cảnh bệnh tật , chị cũng không nên đối xử với chồng con như vậy, đã là một gia đình thì hoạn nạn có nhau, chị đừng tự làm khổ mình và gdinh nữa, hãy cho chồng con chị biết và cùng nhau cố gắng chạy chữa, e mong chị sẽ khỏi bệnh, còn hy vọng thì biết đâu sẽ có kỳ tích xuất hiện thì sao, không phải e nói chuyện trong mơ, mà ng yêu e cũng đã mắc chứng bệnh xơ tuy não và giờ cũng đã chữa được nhờ sự giúp đỡ của bsi, e mong chị sớm chữa được bệnh và luôn hạnh phúc
Chuminh đã bình luận
Đọc lời tâm sự của chị,tôi cảm nhạn được tình cảm của chi danh cho chồng mình, như cách mà chi sử sự như vậy là không hay chút nào cả. Khi không may gặp hoạn nan cần có người thân bên canh động viên an ủi,lo lắng, giúp đỡ lẫn nhau. Không hiểu sao chi lại có những suy nghĩ như vậy? Chi đng làm khổ chi và làm khổ anh ấy đấy.
minh đã bình luận
Chị ơi, em kém chị 1 tuổi thôi, cuộc sống cũng với nỗi đau buồn mênh mang, không phải do bệnh tật mà do cuộc sống chẳng được trọn vẹn. Chị hãy dũng cảm chị ơi. Hãy dũng cảm lên với những khoảng thời gian vàng ngọc bên chồng và con gái. Chị đừng làm mình và chồng con tổn thương hơn nữa chị nhé. . Những gì cần thì bạn đọc đã chia sẻ với chị ở bên trên rất nhiều. Con trẻ như ánh ban mai soi đường cho chị, hãy để “Đường con đi được trải hoa bằng cuộc đời của mẹ” . Em muốn được trân trọng gửi tới chị một món quà tinh thần chị nhé. chị có thể nhắn cho em theo số điện thoại 0942880224 chị nhé. Em chờ tin nhắn của chị.
Ngọc Lam đã bình luận
Đọc xong bài viết của chị, em khóc thương cho chị và cả gđ của chị nữa. Em đã kết hôn 4 năm, tụi em chưa có con. Người em lại hay bệnh lắm, có nhiều khi em nghĩ nếu một mai em mắc phải căn bệnh như chị thì lúc đó chắc em cũng hành động như chị vậy, vì em rất yêu chồng em và cả ba mẹ em nữa, em sợ họ sẽ khóc thương cho em nhiều lắm nhưng chị ơi khi đọc xong tâm sự của chị em thật sự thấy những người như chị cần được sự quan tâm và chăm sóc của người thần yêu nhất là chồng và con. Chị làm vậy là mang cho riêng mình niềm đau đến khi mất nhưng chị biết không trong lúc này chồng chị là người đau khổ nhất khi con hỏi ” mẹ đi đâu rồi ba”, rồi 10 năm sau khi cuộc sống của họ lại đâu vào đấy thì chị lại 1 lần nữa làm cho họ bị xáo trộn vì mình là người chồng k hiểu vợ và chia sẽ cùng vợ trong lúc vợ cần anh nhất, biết cuộc sống gia đình anh với người vợ mới sẽ ra sau, mắc cảm tội lỗi lại đè nặng trong anh. Ngay lúc này em biết điều chị cần nhất là nguồn an ủi từ người thân, sao không cho mình 1 cơ hội cuối cùng được ra đi trong vòng tay người thâu yêu nhất và người đó cũng sẽ không nuối tiếc vì đã cố gắn hết sức những gì có thể cho vợ mình. Hãy sống thực với tình cảm của mình, đừng lý trí quá nhiều nhá chị, em luôn cầu chúc cho chị sớm lấy lại tinh thần và lạc quan hơn chị nha.
Hiếu đã bình luận
Chị ơi ! không có sự đau đớn nào bằng việc bị người yêu thương của mình bị phản bội đâu chị ạ,chị hãy về với con và anh ấy,người chồng của chị chắc đang rất nhớ chị lắm,hãy về nhà và nói cho anh ấy hiểu chuyện gì đang diễn ra,đừng làm khổ những người xung quanh mình chị nhé
ngoc thanh đã bình luận
thương chị quá,sao chị không dành những ngày cuối cùng bên chồng và con chị,nếu chị mất rồi chồng chồng chị biết sự thật thì người sống sẽ đau khổ suốt đời đó chị à.tại sao chị không dành hết thời gian còn lại ở bên chồng chị và con của chị .chị hãy suy nghĩ lại chi nha.
ánh nguyệt đã bình luận
quyết định đó của chị là một sai lầm. chị có nghĩ là mình làm thế sẽ gây tổn thương cho chính chồng và con gái chị k. còn nước còn tát, chị phải vững vàng lên chứ, có chồng và con bên cạnh chị sẽ có thêm nghị lực chống chọi với bệnh tật, đừng cố chiụ đựng một mình. sau 10 năm nữa khi chồng chị đọc được nhật ký của chị anh ấy sẽ thế nào, dù lúc đó đã tìm được hạnh phúc mới anh ấy cũng k thể sống thanh thản được mà sẽ dằn vặt, đau khổ hơn. Chị hãy để cho chồng con ở cạnh mình. em mong rằng bệnh tình chị sẽ có tiến triển tốt, để chị được sống trong tình yêu thương của gia đình.
Châu Vỹ Ký đã bình luận
Ngoc Lam viết rất đúng! Mong chị sáng suốt!
Nguyện cầu cho chị một phép màu để vượt qua điều bất hạnh trớ trêu này!
Cuộc sống đúng là đầy nhưng điều bất ngờ:
Hay sống thật và chân thành với bản thân mình và những người thương yêu!!!
Chúc người tốt gặp nhiều may mắn và bình an!
kimngan đã bình luận
chị ơi đừng làm như thế như vậy sau này khi chồng và con cũa chị biết được sự thật thì còn gì dau khỗ hơn hã chị em khuyên chị nên sớm trỡ về với gia đình nhé chị và em cầu chúc cho chi sớm vuột qua nỗi đau này và bệnh cũa chị mau bình phục
hoa hong do đã bình luận
Chi than men
chi dung ich ky nhu vay
hay de long minh dc nhe nhang khi dc
. Ben gia dinh be nho cua minh
du chi co roi xa thi ho cung se mai nho den chi
chu k phai dau kho nhu chi nghi
vi ho nghi luc nao chi cung ben canh ho
Em mong chi se vui ve moi ngay