Em nằm im như một xác chết để mặc con thú ấy gặm nhấm cơ thể mình. Nước mắt có tuôn cũng bắt đầu cạn. Tình dục bây giờ, đối với em, cũng đơn giản như việc đi rửa chén bát thuê, nhếch nhác, ướt át nhưng cuối tháng cũng có tiền mang về.
Rời khỏi quê lên Sài Gòn học đại học với chút tiền ít ỏi, em quả quyết với gia đình sẽ tự lo được cho bản thân, quyết học thành tài để đổi đời.
Năm học thứ nhất vừa bắt đầu cũng là lúc em lao vào kiếm việc làm thêm để giảm gánh nặng cho bố mẹ. Em mất hàng đống tiền đặt cọc để nhận chỗ làm gia sư, tiếp thị, bán hàng. Em bỏ hết thời gian vui chơi để kiếm tiền trang trải học phí và sinh hoạt. Song, sau nhiều tháng ròng, em nhận ra rằng, đồng tiền lương ít ỏi và sự xúc phạm coi thường em phải nhận không hề xứng đáng với mồ hôi lao động em bỏ ra. Em nghĩ cần tìm cách kiếm tiền thông minh hơn.
Là sinh viên năm nhất, lại là gái quê, bằng cấp, kiến thức, kĩ năng, kinh nghiệm không bằng ai nên em loay hoay không tìm ra con đường nào khả dĩ. Không những thế, ngoài tiền học phí, tiền chi tiêu sinh hoạt dù dè xẻn đến mấy cũng khiến em luôn ở tình trạng không xu dính túi. Chưa kể bao nhiêu khoản phải nộp cho các sinh hoạt ngoại khóa ở trường. Trong khi đó, bố mẹ ở quê cứ liên tục gọi điện than vãn khó khăn nên những ý định xin tiền của em cứ mắc nghẹn ở cổ họng. Em nhớ lại lời hứa với bố mẹ 1 năm trước khi vào Sài Gòn và thiết nghĩ phải hành động bằng mọi giá.
Và em đã làm gái bán hoa. Lý do đưa đẩy cũng khá tình cờ. Trong dãy phòng trọ của em có 1 chị là gái bán hoa lâu năm. Trước đây còn chút sắc, chị làm trong các quán karaoke, nhà hàng. Còn bây giờ chị bị đẩy ra đứng đường với giá rất bèo – 100 nghìn đồng/ lần. Chị biết em cần tiền nên thường rủ rê em vào nghề.
Em cũng nhận thức bản thân đang bắt đầu nhúng chàm nhưng thật sự em không có cách nào khác. Đối với em, 100 nghìn đồng một ngày cũng là quá đủ. Nếu ai đã từng rơi vào trường hợp đạp xe đi học trong tình trạng đói lả vì không có tiền như em thì sẽ thông cảm được. Thời buổi bây giờ, Sài Gòn toàn đi xe hơi, tay ga, ăn nhà hàng, ngồi cà phê cao ốc, chắc không ai nghĩ có một đứa con gái nghèo mạt như em.
Ban đầu, chị dắt em đi bán trinh với cái giá 3 triệu đồng cho một thanh niên mới lớn ham của lạ. Sau đó, em phải chia cho chị ta 1 triệu. Em cầm tiền mà không dám khóc trước mặt người ta. Em đã đổi danh dự để có được chừng ấy tiền. Em gửi về quê, bố mẹ em rất mừng và cảm động. Họ cứ đinh ninh em đã tự lập được trên đất Sài thành này.

Lần đầu mua bán suôn sẻ nên những lần sau với em khá dễ dàng. Em nhờ chị ta dẫn mối và một ngày chỉ tiếp 1 khách. Bởi em sợ mình đi khách quá nhiều sẽ mau tàn tạ, lại dễ bị bạn bè phát hiện. Và hơn hết, em cần thời gian học tập, bởi ý chí đổi đời bằng con đường học vấn chưa lúc nào nguội lạnh trong em. Từ đấy, em nhẹ gánh đi một chút, không còn quá khổ sở vì lúc nào cũng hết tiền, đói khát mà thỉnh thoảng còn có thể tự sắm cho mình vài ba chiếc áo quần ở chợ đêm.
Nhưng khi nỗi lo cơm áo gạo tiền nhẹ hơn thì cái án danh dự, nhân phẩm ngày càng đè nặng lên em. Đôi khi vớ phải khách bạo dâm, em đau đớn cắn răng làm tình mà thấy lòng uất hận. Ngẫm lại, em không hiểu đang hận điều gì. Hận bản thân nhu nhược hay em hận cái nghèo?
Đến giữa năm thứ 2 thì thông tin em làm gái bao đến tai chủ nhà. Em phập phồng nghe ngóng và nghĩ họ sẽ đuổi em ra khỏi nhà rồi báo cho nhà trường, gia đình biết. Chỉ nghĩ đến đó em đã muốn tự vẫn. Em sợ bố mẹ sẽ đột quỵ vì thất vọng.
Nhưng cuối cùng không có sấm sét nào nổ ra, chỉ có một lời mời khiếm nhã. Ông chủ nhà bị yếu sinh lý nên muốn “bao” em để “luyện tập”. Em ngỡ ngàng chua xót. Thì ra đây là lời mai mối dẫn dắt của bà chị bán hoa cùng dãy phòng trọ. Điều đó trấn an em một chút, vì ít nhất em cũng chưa bị lộ thân phận nghề nghiệp nhơ nhớp này.
Sau hồi bàn bạc trả giá, em đồng ý làm gái bao cho chủ nhà. Tiền lương 5 triệu đồng/tháng. Đó là số tiền mơ ước, có thể nuôi sống cả gia đình em trong 2 – 3 tháng. Làm gái mà em lại thấy vui. Vui vì nghĩ đến đôi mắt bố mẹ ngời lên sung sướng mỗi khi em gửi tiền về. Và hai đứa em út trong nhà cũng có cơ hội tiếp tục học. 5 triệu đồng cho danh dự và thân xác của một cô gái 20, chắc với nhiều người nghĩ là quá rẻ nhưng em tự hào vì đã hi sinh nuôi gia đình.
Chủ nhà là một đàn ông trung niên chưa vợ, ông bị yếu sinh lý nhưng đời sống tình dục vô cùng bệnh hoạn. Em phục vụ ông với mớ sextoy lạ lẫm. Đó là lần đầu tiên em biết trên đời cũng tồn tại những thứ như thế. Những lần giường chiếu kéo dài hàng tiếng đồng hồ vì ông ta phải loay hoay, vò đầu bứt tóc như một con thú mắc bẫy phía trên em. Em nằm im như một xác chết để mặc con thú ấy gặm nhấm cơ thể mình. Nước mắt có tuôn cũng bắt đầu cạn. Tình dục bây giờ, đối với em, cũng đơn giản như việc đi rửa chén bát thuê, nhếch nhác, ướt át nhưng cuối tháng cũng có tiền mang về.
Bây giờ em đã là sinh viên năm cuối, em vẫn học tốt và “lao động” chăm chỉ. Chỉ có nỗi cô đơn, tủi nhục là lớn dần lên. Mọi thứ ngỡ đã cố lờ đi, cố làm cho chai sạn đi nhưng vẫn âm thầm mọc rễ bén vào trái tim em đau nhói. Nhiều đêm, em nghĩ đến tương lai của mình. Có ai muốn lấy em làm vợ không?
chiến đã bình luận
Em gái thân
Anh rất thông cảm và hiểu với hoan ảnh của em, em thật dũng cảm để nói ra những điều đó, nếu rơi vào hoàn cảnh như em anh cũng không biết phải làm gì nữa.
cuộc đời vẫn có nhiều người đàn ông tốt em ạ, nhưng ó điều là khi có gia đình riêng liệu có khi nào em quên được những chuyện đó.
anh sinh ra trong một gia đình đông con, bố mẹ anh cũng vất vả nuôi bốn anh em học xong đại học và xin việc cho các con. anh cũng vất vả kiếm tiền để phục vụ cho việc học tập, đi dạy thêm khắp tành phố, bán hàng thuê, bán hoa trước cổng trường sư phạm.
Sống trong hoàn cảnh của em mới biết cuộc sống khó khăn đến nhường nào, em đã hy sinh quá lớn về bản thân mình, em thật dũng cảm. chúc em học tạp tốt, sớm tìm được việc làm và tìm được người chồng tốt.
Nguyễn Thị Hải đã bình luận
sao cuộc sống thật nhiều cảnh bi thương và ngang trái, xã hội càng phát triển thì số phận người phụ nữ càng thêm khổ, người giàu càng giàu mà người nghèo thì thêm túng quẫn …
luyến đã bình luận
Trời ak, bó tay với bạn đấy, thật không biết đáng thương hay đáng trách nữa
nễu vẫn biết mình sai thi dừng lại và làm lại cuộc đời đi, lạc quan lên
Ngoc Trang đã bình luận
Tội cho em quá!. Sao em không tìm việc gì khác để bỏ nghề nầy!
QM đã bình luận
That toi nghiep em. Toi loi la do hoan canh, em hay dung lai khi da vuot qua duoc kho khan, cung la luc em hoc xong, em hay mang kien thuc da hoc de lam hanh trang cho cuoc song cua minh. Chuc em binh an!
thuhang đã bình luận
Em gái thân mến, theo chi cứ cho là hoàn cảnh xô đấy nên em phải làm như vây, nhưng bây giờ em đã là sv năm cuối , em nên chấm dứt việc này để cho moi chuyện phai mờ theo thời gian, chị nghĩ nếu em quyết tâm và nghị lực thì em sẽ làm được, em sẽ kiễm được công việc mới bằng chính tiền mồ hôi nước mắt của mình, khi ấy em tiêu tiền em sẽ trân trọng nó, chuyện quá khứ em cũng không nên day dứt nhiều mà ảnh hưởng sức khoẻ, vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt sẽ đễn với em, chúc em bình an.