Ngày đăng kí kết hôn, trước khi đặt bút kí, Vinh quay sang nói với tôi: “Ước mơ cả đời của em đây phải không? Anh sẽ thực hiện nó cho em! Nhưng anh mong em từ giờ đừng mưu cầu thêm một thứ gì khác từ anh!”.
Mẹ tôi và mẹ Vinh là bạn thân của nhau. Từ hồi còn trẻ, hai bà mẹ đã hẹn ước nếu một người sinh con trai, một người sinh con gái thì nhất định sẽ kết thông gia. Ước ao ấy của hai bà mẹ thành sự thật khi tôi và Vinh ra đời. Anh hơn tôi ba tuổi. Từ khi bước vào tuổi dậy thì, tôi đã rung động trước Vinh. Tôi yêu anh chân thành, da diết mười mấy năm, ước mộng duy nhất của đời tôi là được làm vợ anh.
Hai bà mẹ từ khi biết tôi yêu Vinh thì càng gắng sức vun vào cho hai đứa. Nhưng Vinh đối với tôi chỉ là tình cảm anh em đơn thuần, từ bé anh đã coi tôi như một đứa em bé bỏng. Khi hai bà mẹ gán ghép hai đứa, anh dù không yêu tôi nhưng vẫn đồng ý. Đơn giản vì lúc ấy anh chẳng có cô gái nào, mặt khác anh nghĩ lấy tôi, gia đình sẽ hòa hợp vì cha mẹ anh vốn rất thương tôi.
Yêu nhau bao nhiêu năm, cách cư xử của Vinh với tôi vẫn mực thước, chín chắn như người anh đối xử với em. Chưa một lần anh nói lời yêu với tôi, những nụ hôn cũng chỉ là phớt qua môi thoáng nhẹ. Tôi biết trong lòng anh chưa hề coi tôi là người yêu, nhưng tôi âm thầm cố gắng. Thời gian bồi đắp, vả lại sau này đám cưới, rồi có con, anh và tôi sẽ là cặp vợ chồng hạnh phúc.
Mọi chuyện yên bình trôi qua, cho đến một ngày, cô gái ấy xuất hiện. Hằng là một cô gái học cùng trường đại học với Vinh. Hằng không dịu dàng, không khéo léo, không mang tất cả những đức tính như tôi. Nhưng cô ấy xinh đẹp, trẻ trung, hồn nhiên và rất năng động. Vinh của tôi nhanh chóng xao lòng trước cô ấy. Tôi đã lờ mờ nhận ra tình cảm của Vinh dành cho Hằng mỗi khi đi chơi cùng anh và đám bạn. Ánh mắt hai người nhìn nhau đủ để một người nhạy cảm như tôi hiểu ra tất cả. Tôi căm ghét sự rạng rỡ cuốn hút của Hằng với Vinh. Tôi ghen tị mỗi khi thấy sự khác biệt của anh khi ở cạnh Hằng và ở cạnh tôi.
Cuối cùng, điều gì phải đến cũng đã đến, Vinh nói lời chia tay với tôi. Anh thành thật nói lý do chính là Hằng. Anh nói cô ấy là tình yêu đích thực còn tôi, mãi mãi chỉ là một em gái. Lời xin lỗi của anh làm cho tôi cuồng điên. Tôi bỏ hết tất cả chuyện học hành, bỏ hết mọi thứ. Tôi không thiết ăn uống gì, chỉ nằm khóc. Khi nào khóc mệt quá tôi lả đi trên giường, tỉnh dậy lại tiếp tục khóc. Mẹ tôi cầu xin tôi, bố tôi chửi mắng tôi thế nào cũng không được. Cuối cùng, vì con mẹ tôi đã sang kể với mẹ Vinh mọi chuyện.
Mẹ Vinh lồng lộn lên khi nghe chuyện. Khi ấy, bà vẫn chưa biết rằng Vinh đã bỏ tôi đến với Hằng. Bà sang thăm tôi, khuyên nhủ tôi và hứa sẽ giúp tôi có lại Vinh. Nhờ lời hứa của bà, tôi trấn tĩnh lại được tinh thần. Mẹ Vinh gọi Hằng đến nói chuyện, buộc hai người chia tay. Dù bà đã rất gay gắt, thậm chí sỉ nhục Hằng nhưng hai người ấy quyết ở bên nhau. Mẹ Vinh tìm mọi cách ngăn cấm anh và Hằng. Bà cam đoan với tôi, đời này, kiếp này chỉ nhận tôi là dâu. Bà nói tôi gọi bà là mẹ chồng, cho tôi tham gia tất cả những công kia việc nọ bên nhà Vinh. Chỉ chờ một ngày Vinh suy chuyển, tôi sẽ thật sự thành vợ anh. Với sự ủng hộ của mẹ chồng, tôi khá chắc chắn về một ngày hạnh phúc của mình.
Đến một ngày Vinh hẹn gặp riêng tôi. Hí hửng vì tưởng Vinh hồi tâm chuyển ý, tôi chọn một bộ váy đẹp nhất, trang điểm để mình thật dịu dàng, đáng yêu đến gặp anh. Ai ngờ đến đó, điều đầu tiên đập vào mát tôi là bàn tay Vinh đang nắm lấy tay Hằng thật chặt. Hai người đã quyết định lấy nhau dù cho gia đình phản đối. Vinh muốn thông báo để tôi chuẩn bị tinh thần. Anh muốn tôi buông tay, đừng tiếp tục níu kéo.
Quyết định của Vinh như nhát dao cứa vào tim tôi. Mất đi anh, tôi không còn thiết sống. Anh lấy một người con gái khác không phải tôi làm cho tôi đau đớn. Tôi quyết định tìm đến cái chết. Trong cơn hoảng loạn, tôi tìm một con dao và cắt cổ tay kết liễu cuộc đời. Di thư tôi để lại chỉ vẻn vẹn vài câu: “Vinh! Em yêu anh! Không có anh, cuộc đời em không còn ý nghĩa. Chi bằng tự tay em sẽ kết thúc nó!”.
Vậy mà cuối cùng, ông trời đã không cho tôi chết. Khi tỉnh lại ở bệnh viện, xung quanh tôi là bố mẹ tôi, bố mẹ Vinh và cả Hằng nữa. Tôi gào thét đòi đuổi Hằng đi và ôm lấy mẹ Vinh khóc lớn. Sau ngày hôm ấy, Hằng đã ra đi, cô ấy nói không muốn tình yêu của mình làm hại một người khác nặng nề như vậy. Vinh như người mất hồn, anh quay lại với tôi. Lúc nào anh cũng não nề thở dài, tuy tâm trí anh đã thuộc về người khác nhưng tôi vẫn hạnh phúc. Đối với tôi, tình yêu của tôi đã vượt qua cả tử thần, trời đã cho tôi còn sống để ở bên Vinh.
Ngày đăng kí kết hôn, trước khi đặt bút kí, Vinh quay sang nói với tôi: “Ước mơ cả đời của em đây phải không? Anh sẽ thực hiện nó cho em! Nhưng anh mong em từ giờ đừng mưu cầu thêm một thứ gì khác từ anh!”. Mưu cầu gì nữa, với tôi đó là hạnh phúc lớn nhất rồi. Ngày cưới, tôi là một cô dâu xinh đẹp, hạnh phúc nhất trên đời, còn Vinh, đôi mắt anh mờ sương, môi không nở một nụ cười. Đêm tân hôn, tôi mong chờ một sự nồng nàn từ Vinh. Nhưng anh chỉ thay đồ rồi lên giường ngủ. Những ngày sau đó cũng vậy, anh không hề chạm vào tôi. Hai năm vợ chồng, tôi vẫn là gái trinh. Hai bà mẹ thấy tôi không có thai thì thúc giục, tôi chỉ dám nói với hai người là “vợ chồng con kế hoạch” chứ không dám kể sự thật.
Từ ngày kết hôn, Vinh không còn là Vinh của tôi xưa kia. Anh không bảo vệ, cưng chiều tôi như trước. Anh lờ vờ như một cái bóng, thường xuyên không ở nhà. Những bữa cơm ngon lành tôi nấu, anh không ăn. Sự chăm sóc của tôi, anh gạt bỏ. Tôi làm tất cả những gì mà một người đàn ông ao ước ở người vợ của mình, Vinh đều không đếm xỉa. Gần đây, anh còn thường xuyên uống rượu. Trong cơn say, lúc nào Vinh cũng khóc. Cuộc hôn nhân mơ ước mà tôi dùng tính mạng đổi lấy chưa có một ngày hạnh phúc.
Đêm hôm ấy, Vinh lại say và lại khóc. Khi mê man, anh gọi tên người tình cũ: “Hằng, Đừng bỏ rơi anh! Hằng ơi!”. Nghe lời gọi đó của anh, lòng tôi vỡ nát, tôi hận cô gái ấy. Cô ta chỉ bên anh vài tháng mà có được trái tim anh cả đời. Còn tôi, dù đã ở cạnh anh, trao lòng cho anh hơn chục năm, hi sinh bao nhiêu cho anh, vẫn chỉ là một con số không tròn trĩnh.
Sáng hôm sau Vinh tỉnh rượu, tôi lao vào anh khóc, tôi dốc hết mọi tâm sự của mình. Tôi níu tay anh hỏi đã làm gì sai mà anh đối xử với tôi như vậy. Vinh nhìn tôi bằng con mắt vừa thương hại, vừa khinh rẻ: “Em muốn một anh là chồng em, anh đã kí hôn thú. Nhưng muốn anh yêu em thì xin lỗi em, cả đời này anh không làm được!”. Nói xong, anh bỏ đi. Ngày hôm ấy, tôi đã nuốt nước mắt viết đơn li dị. Tôi không muốn tiếp tục cố gắng ép buộc Vinh và tôi vào cuộc hôn nhân bất hạnh.
thuy đã bình luận
Thật lòng tôi không thể hiểu nổi chị!Chị tự làm khổ mình và làm khổ anh ấy.Tình yêu đích thực thì không có sự tranh giành và cướp đoạt đâu.Sai lầm vẫn là chị vì chị không hiểu được giá trị thực của một tình yêu.Tôi mong rằng chị sẽ tỉnh táo hơn và chọn đúng người người đàn ông của đời mình.Tôi chúc chị luôn bình an
luyến đã bình luận
bạn thật đáng thương cũng thật đáng trách nhưng đấy là con đường bạn chòn thì bạn phỉa chấp nhận khi người ta không yêu mình thì dù làm gì đi nữa trái tim họ vẫn không có mình
mong bạn sớm có hạnh phúc
thu hương đã bình luận
đọc tâm sự của bạn tôi thật buồn, vì thương cảm cho bạn. bạn quá yêu người ta, nhưng người ta k đáp lại mà vẫn quyết tâm cưới bằng được mặc cho cuộc hôn nhân đó được đổi bằng tính mạng của bạn. Hãy giải thoát cho nhau và nhìn cuộc sống nhẹ nhàng hơn, lúc đó bạn mới thấy giá trị dích thực của cuộc sống. Đứng mãi chìm đắm trong đau khổ với một tình yêu đơn phương như vậy. Hôn nhân là tự nguyện, là cả hai phải yêu thương nhau, cùng vun vén cho gia đình, đồng cam cộng khổ như vậy mà nhiều khi còn sóng gió lắm bạn ạ, đừng nói chuyện chỉ một mình bạn vật lộn với tình yêu. đừng để gia đình bạn biến thành một bi kịch nữa. Hãy vững vàng để tự tin bước tiếp bạn nhé.
lenhathoang đã bình luận
da ko co ty tai sao phai niu keo no chu
lam nhu vay chi lam minh ton thuong ma thoi
ko nen niu keo nhung gi ko thuoc ve minh
boi co niu keo thi chi la vo vong ma thoi
phuchien đã bình luận
tôi thấy oán trách bạn quá, sao bạn nói yêu mà bạn không có lấy một chữ hy sinh. Rõ ràng người ta đã nói với bạn rồi, anh ấy không yêu bạn, vậy mà bạn đã cố tranh giành để chiếm đoạt anh ấy. Bạn nghĩ anh ấy là tài sản của riêng bạn. Đáng lẽ ra bạn cần rời xa anh ấy và nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc chứ. Bạn tàn nhẫn, hiếu thắng quá.. Bạn hãy giải thoát cho anh ấy đi, nếu tiếp tục thì bạn thật là người tội lỗi đấy.
Hương đã bình luận
Thật mừng vì bạn đã tự mình nhận ra tình yêu của anh ấy không dành cho bạn, và bạn đã dũng cảm để kết thúc nó. Tôi biết điều đó rất khó khăn khi bạn quá yêu anh ấy. Tuy nhiên khi yêu người ta cũng cần tỉnh táo một chút bạn ạ, đừng vì yêu mà mù quáng đến nỗi bất chấp tất cả dù biết tình yêu đó không thuộc về mình. Hạnh phúc của một đời người là vô cùng quan trọng, nó phải được xây đắp bởi hai người yêu nhau, tôi cứ nghĩ hạnh phúc gia đình cũng giống như trò chơi đánh đu ấy, cả hai người chơi đều cần phải nhún thì cái đu mới bay bổng được. Bạn đã nhận ra được điều đó thì tôi tin rằng bạn cũng sẽ biết nâng niu quí trọng cuộc đời mình. Mong rằng bạn tỉnh táo hơn để tìm được tình yêu đích thực của đời mình. Tôi chúc bạn hạnh phúc.
ThaoVu đã bình luận
Chị làm như thế là đúng. Em tin rằng mỗi người đều có một nửa yêu thương thực sự, chị cũng vậy…..CHị sẽ tìm được anh ấy trong cuộc sống này đừng bi quan chị nhé…
Thao Pham đã bình luận
Độc câu chuyện của bạn mà tôi cứ ngỡ như đang xem 1 bộ phim tôi vừa thương hại vùa khinh thường bạn. Bạn thật ích kỷ và hẹp hồi chỉ biết nghĩ cho riêng mình mà đã làm cho bao người khổ, bạn thấy không chỉ vì sự ích kỷ của mình mà đã làm tan nát hạnh phúc của người khác, làm cho cả cha mẹ bạn phải phiền lòng. Đạo phật có câu” cái gì là của mình thì trước sau cũng là của mình còn nếu không là của mình dù níu kéo cũng không được” Vinh không là của bạn thì cả đời này dù bạn làm thế nào đi nữa anh ấu cũng sẽ bao giờ thuộc về bạn, hạnh phúc của bạn được tạo dựng bằng sự đau khổ của Hằng và Vinh đó là điều bất nhân.
Snake đã bình luận
Tôi nghĩ bạn ko được bình thường, tôi không thích bạn 1 nhưng ko thích mẹ Vinh tới 10. Hôn nhân ko có tình yêu là cả tấn bi kịch. Đừng nghĩ bây giờ ko yêu, sau này sẽ yêu. Thật sai lầm! Tuy nhiên, bạn đã có 1 quyết định thật đúng đắn, giải phóng 2 con người và tìm lại hạnh phúc cho 3 người.