Tôi nghĩ một phần cũng bởi mình dọn nhà khiến chị gặp xui nên nhiệt tình bóp chân cho chị. Gần một tiếng xoa bóp chân chị, tay tôi mỏi rã rời. Tôi bắt đầu giảm mức độ xoa bóp nhẹ đi. Chị bất ngờ giơ chân đạp vào mặt tôi, quát: “Làm ăn kiểu ấy à, dọn đồ mà cuốn xéo khỏi nhà này ngay”.
Tôi lấy chồng được gần chục năm nay. Chúng tôi may mắn sinh được hai người con, một trai, một gái kháu khỉnh. Chồng tôi làm kế toán công trình, thường cuối tuần mới về nhà. Tôi làm nhân viên văn phòng cho một công ty cách nhà một cây số. Mỗi sáng hơn 4 giờ sáng tôi phải tỉnh giấc. Tôi lao dậy nấu ăn sáng cho cả gia đình, rửa chén, lau dọn nhà cửa. Song tất mọi việc, tôi mới quay ra đánh răng rửa mặt cho bản thân. Rồi tôi lại tất bật cầm làn đi chợ mua đồ ăn thức uống cả ngày cho gia đình.
Tới lúc ấy, chị dâu cả mới kịp dậy, ngáp ngáp, ưỡn ẹo người vài cái. Chị ấy bón cho cậu con nhỏ ăn cơm và không quên chê bai về món ăn do em dâu nấu. Tranh thủ chị ấy lên mặt “dạy đời” về cách nấu món này phải thế này thế kia. Chị còn bĩu môi nhạo báng tôi: “Dâu kiểu gì mà nấu nướng chẳng món nào ra món nào cả. Thế mà đòi làm dâu nhà người ta”. Trong khi tất cả những người ngoài gia đình chồng tôi ăn các món ăn do tôi đạo diễn đều khen ngon như nhà hàng. Chị ăn chậm rãi trong khi tôi nóng lòng muốn rửa bát nhanh để đến cơ quan cho kịp giờ làm. Ăn xong, chị nói luôn nói vẻn vẹn hai từ “dọn đi” như thể mẹ chồng đang chỉ đạo con dâu vậy. Chẳng lẽ chị không hiểu tôi và chị đều là dâu ở trong gia đình này ư?
Buổi chiều tôi đi làm về là lại lao ngay vào bếp nấu cơm tối cho cả ngày. Chị dâu cả dẫn con trai đi chơi khắp phố đến bữa mới chịu về nhà ăn cơm. Tôi cuống quýt vừa nấu cơm vừa dọn dẹp nhà cửa rồi tắm táp cho hai con. Đầu óc tôi luôn trong trạng thái quay cuồng. Quần áo bẩn của cả gia đình chất thành hai chậu đầy. Tôi phải tự tay giặt mỗi ngày. Chị dâu cả không cho tôi dùng tới máy giặt vì sợ nhiều quần áo quá hại máy. Chắc chị coi tôi bền, khỏe hơn máy móc nên phải gánh mọi công việc trong gia đình.
Đã thế chị dâu còn đi rao giảng khắp nơi rằng tôi ki kẹt trong khi chị chỉ đưa cho tôi vẻn vẹn một triệu tiền ăn của hai vợ chồng và cậu con trai của chị. Tôi phải bỏ tất cả tiền lương của hai vợ chồng mình làm ra để lo chi phí sinh hoạt trong gia đình. Khi tôi nói với mẹ chồng, bà gạt phắt đi bảo: “Mọi việc trong nhà này do chị dâu cả quyết”. Tôi nuốt hận trong lòng, nước mắt chảy vào trong, vì chồng vì con mà nhẫn nhịn.

Mỗi lần chồng tôi về thăm nhà, chị dâu luôn phàn nàn với chồng tôi rằng: “Em dâu chậm chạp, ẩu đoảng, chẳng làm được việc gì nên hồn trong nhà” (trong khi chính bản thân chị không hề động tay vào làm việc gì). Chồng tôi chỉ biết cười trừ cho êm cửa êm nhà. Tối đi ngủ, chồng tôi động viên vợ: “Em cố nhịn một chút. Dù sao chị ấy cũng là bề trên”. Tôi chẳng buồn đáp lời nữa. Đúng, chị ấy là bề trên, nhưng chị ấy chỉ là con dâu như tôi chứ không phải mẹ chồng tôi. Vậy mà chị ấy hành xử như mẹ chồng và bắt tôi chịu đựng như kiểu con dâu phải nhẫn nhịn mẹ chồng. Tôi chán quá rồi.
Cuối tuần, tôi tranh thủ được nghỉ để tổng vệ sinh nhà cửa. Tôi hí húi lấy chổi cán dài quét mạng nhện trên trần nhà. Vừa lúc ở đâu, chị dâu tôi đi qua, mấy cái mạng nhện rơi xuống tóc chị. Chị dâu hét toáng lên: “Em ngu thế, quét kiểu ấy à”. Nói xong chị hầm hố bỏ đi. Chị quăng chân múa tay. Gần ra tới cửa, chân chị đá phải chiếc thanh sắt dưới nền nhà. Chân chị hơi sưng đỏ. Tôi chạy lại hỏi thăm chị. Chị tát vào mặt tôi một cái đau điếng rồi quát lớn “Đồ mất dạy”. Tôi đâu có giăng bẫy hại chị chứ. Do chị không chú ý nên đá chân vào thanh sắt trong đống đồ tôi đang dọn dẹp nhà cửa thôi. Tôi buồn lắm. Nhưng nghĩ chị bị đau chân nên nổi giận. Tôi chẳng trách chị lời nào.
Tối đến, chị gọi tôi bưng chậu nước ấm cho chị ngâm chân. Chị ngồi trên giường đặt chân xuống chậu ấm. Chị dâu bảo: “Bóp chân cho tôi đi còn gì nữa”. Tôi nghĩ một phần cũng bởi mình dọn nhà khiến chị gặp xui nên nhiệt tình bóp chân cho chị. Gần một tiếng xoa bóp chân chị, tay tôi mỏi rã rời. Tôi bắt đầu giảm mức độ xoa bóp nhẹ đi. Chị bất ngờ giơ chân đạp vào mặt tôi, quát: “Làm ăn kiểu ấy à, dọn đồ mà cuốn xéo khỏi nhà này ngay”. Tôi trả lời chị một câu: “Chị không có quyền đuổi tôi. Chị ngang hàng với mẹ chồng à?”. Đúng lúc ấy mẹ chồng tôi bước vào tát vào mặt tôi rồi nói: “Đồ mất dạy, đã hại chị đau chân còn láo với mẹ chồng”.
Thực chất, dù cùng là con dâu, song gia đình nhà ngoại chị dâu tôi rất giàu có, khi đi lấy chồng chị được cho rất nhiều vàng và tiền. Bố mẹ đẻ tôi vốn sống ở nông thôn nên không có điều kiện kinh tế. Tôi biết hoàn cảnh của mình nên cũng nhẫn nhịn chiều chị. Nhưng tôi không ngờ cuộc sống trong gia đình này lại chuộng tiền đến vậy. Chị dâu nhiều tiền thì vợ chồng tôi cũng chẳng xin chị lấy một đồng nào, chẳng nhờ vả chị việc gì. Sao cùng cảnh làm dâu mà tôi lại bị đối xử như ôsin trong nhà vậy. Chẳng lẽ vì tiền mà mẹ chồng tôi đã bật đèn xanh cho cách đối xử tồi tệ của chị dành cho tôi sao?
Tôi gọi điện trút nỗi buồn rầu với chồng. Chồng tôi thản nhiên nói: “Một là, em chịu đựng sống ở trong nhà này. Chị dâu thích làm mẹ chồng thì cứ cho chị ấy làm. Em phải yêu thương những người mà anh yêu thương, dù cho họ đối xử với em thế nào. Người cùng một nhà mà”. Tôi phát điên lên mất. Tôi không nói đùa đâu, đầu óc tôi đã mệt mỏi, chán nản rã rời rồi. Tôi phải làm gì bây giờ để thoát khỏi cảnh này?
luyến đã bình luận
thật là quá đáng, họ coi chị lò oxin ak, tại sao chị nhẫn nhịn vậy để họ càng lên nước, chồng chị đúng là không biết gì, như vậy thì sống làm sao được, chị nên ở riêng, mình không làm gì sai thì không sợ, còn mẹ chồng chị tham tiền của thì kệ chị cứ đi cho mẹ chồng hầu hạ con dâu quý của họ
Chồng chị nhu nhược quá để vợ khổ
hãy mạnh mẽ lên mình cũng có quyền sống tốt mà
chúc may mắn
ngoc đã bình luận
chi dau ban that qua dang, ai cung la con dau ca ma sao ban lai bi doi xu con hon ca osin vay chu. Osin bua nay chac con suong hon ban do. Neu la minh thi minh se cho chi dau nay mot bai hoc roi ra o rieng. Ma chong ban cung that qua dang sao ko biet ban kho so nhu vay chu hoac la chong ban o xa ko biet duoc. Nhung ban hay to thai do di dung co nhan nhin nhu the neu ban ra ngoai o de xem ai con phuc vu cai gia dinh do. Hay manh me len ban nhe
oanh đã bình luận
trên đời còn chuyện lạ vậy sao?? chẳng có được sự quan tâm, ko nhận được tình thương thì còn tiếc nuối gì chị ơi.
gấu nhỏ đã bình luận
chẵng lẽ bạn không biết mình phải làm gì thật ah? mình nghĩ khi viết lên những lời này bạn có câu trả lời cho riêng mình rồi chứ?, bạn tính cứ sống như vậy cho hết cuộc đời ah? mẹ chồng bạn có thể chết vì già chứ chị dâu bạn thì còn lâu mới chết, có khi bạn còn đi trước chị ấy cơ. suy nghĩ gì nữa dọn ra ở riêng, chồng không chịu thì đường ai nấy đi, tương lai của bạn còn dài đừng làm lãng phí thời gian. bạn chỉ cần ra khỏi nhà đó 1 tuần thôi rồi nhà đó sẽ biết ngay ấy mà.
nhan đã bình luận
chi dau gi ma ac wa vay troi.
haivan đã bình luận
Thật quá đáng. Chị cần có một cuộc trao đổi nghiêm túc với chồng, ngày xưa nhà tôi cũng ở chung như nhà chị nhưng khác nhà tôi ở chung với chị chồng.Tôi đã trao đổi về quan điểm của mình với chồng và cuối cùng chúng tôi quyết định chuyển ra ở riêng. Từ đó đến nay gia đình tôi sống rất tốt và thoải mái. Mình cũng nhịn nhưng chỉ ở mức độ nào đó thôi
Hoa cỏ may đã bình luận
Thời buổi này mà mọi người không biết sao, tiền có thể lấn át đi cái ngu cái dốt mà. Có tiền là có tất cả, mà ai không ham tiền k ít thì nhiều, mà bạn rơi vào trúng gia đình nhà chồng quá ham tiền không cần biết lí lẽ của con người nữa.
Khanh ky đã bình luận
Mình thành thật chia sẽ tất cả những hành động mà chị dâu bạn đối xử với bạn. Bạn nên chia sẽ tất cả những gì chị dâu bạn đã đối xử với bạn cho chồng bạn biết rồi bàn chồng nên ra ngoài ở riêng nếu chưa có điều kiện thì đi thuê nhà rồi từ từ hẵng tính bạn ah. Chứ ở như vậy mình có tốt như vậy nhưng tốt hơn nữa thì bạn vẫn bị coi thường thôi. Ra ở riêng rồi thỉng thoảng về thăm bà là được rồi. Chúc bạn có những lựa chọn sáng suốt hơn.
ngoc đã bình luận
có lẽ nghe lời chồng để hài hòa voi dai gia dinh. neus khong ban chia tay anh ay vi anh da song voi dai gia dinh nay ma
mebaolut đã bình luận
Nếu là mình thì mình cũng xử bà chị dâu này rồi. Đã đến nước này chồng thì chồng, chẳng chồng thì thôi. Chồng là người ở giữa thì phải nghe và xem tình hình cả 2 bên chứ sao lại đi bênh chị dâu mà bỏ qua cả vợ mình. Mình lại chẳng nhờ vả gì thì tiếc làm gì cái gia đình ấy. Mẹ con bạn nên ra ngoài ở cho đàng hoàng, không phải phục dịch ai cả. bà ấy đau chân cũng chẳng phải do bạn, thế bà ta không có mắt ah mà đem đổ lỗi cho bạn. Quyết định đi bạn, chúc bạn sớm tìm ra lối thoát
thang đã bình luận
dung la nguoi chi dau cay nghiet.ca nguoi chong cung qua dang.khong bao ve vo cua minh.minh thay quan trong nhat la chong ma khong giup ban dc thi neu ban con o trong nha do thi ban se bi hanh ha thoi
linh đã bình luận
Sống vậy mà sống được hả trời. Sao lại có người nhẫn nhịn được như chị nhỉ? Chẳng chồng thì đừng, cùng lắm là 1 mình nuôi con
thuong qua di đã bình luận
bỏ ngay….
gai que đã bình luận
bạn sống trên đời này vì cái gì vậy? để trả nợ kiếp trước hay sao vậy? tội gì phải nhẫn nhịn những con người thiếu nhận thức, vô giáo dục đó vậy? hãy nói chuyện thẳng thắn với chồng và cương quyết. loại người như chồng chị thì có thể sẽ đánh chị giống như mẹ chồng và chị dâu khi chị đòi quyền được tôn trọng đó, bởi vậy chị hãy chuận bị tinh thần trước tình huống tồi tệ nhất chồng sẽ hành xử với chị. hãy ra khỏi gia đình đó nếu chồng không bảo vệ bạn với bất kỳ lý do gì. và trước khi ra đi hãy đập vào mặt con chị dâu đó cho nó biết bi đánh sẽ ra sao. bà mẹ chồng cũng chẳng xứng đáng để chị phải kính nể đâu. nếu bà ta đánh chị, chị có quyền đánh lại, ko có cái lý lẽ gì mà cò quyền đánh bạn khi bạn không xúc phạm tới bà ấy. mẹ chồng thì sao? có quyền hành hạ người khác như vậy ah. hãy tát vào mặt những kẻ đó khi họ xúc phạm bạn và báo chính quyền khi bạn bị họ đánh đập dù chỉ một cái tát nhẹ và đến nông nỗi đó bạn cũng không cần tiếc gì anh chồng nếu anh ta ko biết bảo vệ vơ con thì có chồng để làm gì, hãy li di đi. hiền và nhu nhược thì sẽ bị an hiếp như vậy đó. hãy dữ dằn lên không viêc gì phải sợ. ở cái gia đình đó sẽ có gì để bạn sợ mất hả? vì con cái của bạn ahm. nếu vì con thì bạn càng phải biết bảo vệ chính bạn trước.
tovandb đã bình luận
bạn thật quá nhu nhược. những gì bạn làm ko phải là sự lễ phép, chẳng phải vì yêu thương họ, thì tại sao lại làm. Mình cũng trong hoàn cảnh giống bạn. Song mình luôn có chính kiến, phải tự mình tạo tiếng nói cho mình thôi. Vốn dĩ có câu “được đằng chân, lân đằng đầu” đó sao. Chỉ có bạn mới cứu được bạn thôi. Chúc bạn hạnh phúc
Hello kitty đã bình luận
Nghe câu chuyện của chị mà em không thể tin nổi trên đời lại có người như vậy nữa,chị ta lấy quyền gì mà tự cho mình bá đạo như vậy.em nghĩ chị nên ra ở riêng đi,sau này chị có con nữa thì sẽ khổ đến mức nào?
lyly đã bình luận
ban qua’ nhu nhuoc chu’ dung noi’ lay’ ly’ do vi chong con ma chiu nhin,1 ba chi dau ko biet diau,them 1 ba me chong nua da du chet roi,lai con them 1 a chong nua,a ta bat ban chiu dung vi nhung ng ma a ta yeu thuong,vay thi ban cu’ de a ta yeu thuong nhung con nguoi vo giao duv do’ di,ban dau co pai phu thuoc vao ai,dung’ nhu ban Gau nho noi’,toi nghi ban chi can ko o nha ay’ 1ngay thoi,ho cung’ biet’ xac’ ngay roi,nhung con gn ko biet dieu ay’ thi phai tri cho toi’ noi toi’ chon’.ma roi ba me chong ban cung se pai hoi’ hn khi o cung ba chi dau ban thoi,loai ng nhu the’ thi ko bjo co chuyen phung duong~ me chong khi ve gia roi.
Ban cu de time chung’ minh tat ca
nguyen thuy dung đã bình luận
Em khâm phục chị vì chị chịu đựng giỏi quá. Khong biết em nói thế này không biết sau này em có gặp quả báo không nữa. Nếu em mà bị tát như chị chắc em khống cấm đuợc cơn tức đó mà tát lại vài cái cho hả giận quá. Còn nấu ăn mà chê thì em bỏ đói luôn. Tức không chịu nổi.hi. Chống chị đã không thông cảm an ủi động viên vợ mà còn làm ngơ. Em nghĩ chị nên xin phép cha mẹ chồng chị cho chị ra ở riêng chú sống như vậy sao sống nổi. Để nhả đó cho bà chị dâu đó muốn làm gì thì làm đi. Chúc chị sớm tìm lại những ngày thanh thản thoải mái chị nhé.
nguyen huu nghia đã bình luận
minh cam thay ban rat nhu nhuoc. su chiu dung cua ban la vi cai ji? vi nguoi chong do hay sao? minh ko xui ban phai vo le voi nhung nguoi tren nhung ban phai biet dau la le phai. minh khuyen ban nen manh me len. neu cam thay ko the chiu dungf noi nua thi ban nen don ra rieng. noi thang voi chong ban neu anh ta ko biet benh vuc vo con thi minh khuyen ban hay li di di. yeu thuong ji nhung nguoi vo dung do ha ban
Ha Vi An đã bình luận
đúng là phụ nữ chúng mình phải nhịn để nhà cửa êm ấm, nhưng nhịn mà vẫn ko ấm ko êm thì nhịn làm gì hả chị.
Nếu là chị phụ thuộc hoàn toàn vào kinh tế chị dâu thì mới chịu đằng này 1 tháng đưa có 1 triệu bạc, còn lại mọi thứ chị vẫn phải lo toan. Em thấy là chị ko được tôn trọng và bị coi thường trong nhà này bởi đơn giản chính chị cũng ko tôn trọng bản thân mình, chị quá nhu nhược. chị sống thế mà chịu được đến 10 năm, em phục chị đấy.
ra đi thôi chị ah, với bản chất chịu thương chịu khó như chị rồi sẽ kiếm thêm được nhiều việc và kiếm ra tiền, chị cũng có thể lo cho con chị tốt đấy, chồng chị theo thì tốt, ko theo thì cũng chẳng phải cần con người ko biết lo cho mình như vậy đâu chị ah